*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Thần lạnh lùng đánh gãy lời nói: “Giết tốt lắm!”
Kiều Phi Minh trực tiếp trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Trương Thần liếc qua xương cốt của
những Hắc Ám Thần Điện ở dưới đất, lạnh lùng nói: “Những tạp toái này so với trong tưởng tượng chúng ta còn đáng hận hơn nhiều.”
“Bọn họ chẳng những là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn sát thủ bồi dưỡng.”
Hàng năm bọn họ lừa gạt được hàng vạn trẻ em trên toàn thế giới, sau đó tập trung ở trại huấn luyện Siberia rét cắt da thịt mà tiến hành huấn luyện.”
“Một vạn đứa bé, cuối cùng cũng chỉ thường sống được một đứa.”
Kiều Phi Minh nghe vậy mở to hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.
Một vạn đứa bé, chém giết đến cuối, chỉ còn lại một người ưu tú nhất.
Đây thật sự là một tướng thành, vạn cốt khô(*) mà!
(*) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. Nghĩa bóng là vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Trương Thần oán hận nói: “Trước nay bọn họ luôn dùng loại phương thức này để nuôi dưỡng, bồi dưỡng ra sát thủ đỉnh cấp.”
“Nhưng mà mỗi một sát thủ đỉnh cấp mà bọn họ bồi dưỡng ra, là đại biểu cho vô số gia đình trên thế giới mất con, bọn họ quả thực là ác ma của nhân gian.”
“Trần Thiếu soái giết mấy tên cặn bã này, giết tốt lắm.”
Kiều Phi Minh nghe vậy, trở nên rất xấu hổ, có chút không biết làm sao
đối mặt với Trần Ninh.
Trương Thần trầm giọng nói: “Hiện tại tôi muốn cậu tự mình xin lỗi Trần Thiếu soái!”
Mặc dù Kiều Phi Minh không quá tình nguyện, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, vừa rồi tôi xung đột với ngài, bây giờ tôi xin lỗi ngài.”
Anh ta nói đến đây, ngẩng đầu, cắn răng nói: “Nhưng mà tôi vẫn kiên quyết cho rằng giết tù nhân là không đúng!”
“Tôi kiên định cho rằng bọn họ cho dù có tội, cũng nên đưa đến trước quan toà, để quan toà quyết định là xử bắn hay là khoan dung cho bọn họ.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi chỉ phụ trách đưa mấy tên tội ác tày trời này đi gặp thượng đế, khoan dung hay không khoan dung cho bọn họ, là chuyện của Thượng Đế.”
Kiều Phi Minh và những binh sĩ có mặt, nghe được lời này của Trần Ninh, toàn bộ trợn tròn mắt.
Trần Ninh mỉm cười vỗ vỗ bả vai Kiều Phi Minh, nói: “Trước đó tôi đã nói với anh, anh có sự kiên trì của anh, tôi có quy tắc của tôi.”
“Chúng ta đều không sai, đều làm chuyện mình nên làm.”
“Chỉ là, anh còn quá non, còn phải luyện tập thêm một chút.”
Kiều Phi Minh nghe vậy liền đỏ mặt nên!
Lúc này Trương Thần tới bắt tay với
Trần Ninh, cười ha hả nói: “Trần Thiếu soái, chúng ta này là đội quân bảo vệ hòa bình, bình thường đều không thể trực tiếp tham gia chiến đấu.”
“Những thủ hạ các tướng sĩ này của tôi, thường ngày huấn luyện không ít, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không đủ, về sau vẫn là nên để ngài dạy bọn họ nhiều hơn.”
Trần Ninh cười nói: “Trương tướng quân ngài quá khiêm tốn rồi, thế giới này ai không biết đến biệt hiệu Trương Diêm La của ngài.”
Trương Thần cười cười: “Ha ha, nhưng mà so với Thiếu soái ngài, tôi vẫn còn thiếu sót nhiều.”
Trần Ninh và Trương Thần cùng thổi phồng lẫn nhau một trận, sau đó Trần Ninh giao hiện trường cho Trương Thần xử lý.
Anh mang theo Điển Chử, Tần Tước còn có Bát Hổ Vệ, rời đi trước.
Đêm đó!
Đoàn người Trần Ninh, liền ngồi chuyên cơ, bắt đầu trở về Hoa Hạ.
Cùng nhóm người Trần Ninh trở về Hoa Hạ, còn có mẹ của Tần Tước, em trai và em gái.
Trong khoang thủ trưởng!
Trần Ninh ngồi trên ghế, Tần Tước quỳ trước mặt anh, khóc như một đứa trẻ.
Cô vốn không còn mặt mũi nào gặp lại Thiếu soái, nhưng không ngờ Thiếu soái lại tới cứu cô và người nhà của cô.
Trước đó cô vẫn luôn cồ kìm nén cảm xúc, nhưng trong một khắc máy may bắt đầu trở về quốc gia của mình, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quỳ gối trước mặt Trần Ninh, ôm chân Trần Ninh, khóc như một đứa trẻ lang bạt nhiều năm quay lại vẫn còn nhà vậy.
Trần Ninh nhìn Tần tước, chầm chậm nói: “Vốn dĩ, sai lầm của cô, tội không thể tha.”
“Nhưng quân Bắc Cảnh hiện tại là dùng người, hơn nữa quốc gia bồi dưỡng một nhân tài không dễ dàng.
Cho nên tôi đặc xá tội của cô, cho cô chức vị thấp nhất của quân hàm, cho cô cơ hội lập công chuộc tội, cô đồng ý không?”
Tần Tước ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, khóc nói: “Thuộc hạ đồng ý!”
“Thuộc hạ đời này kiếp này, không có bất cứ yêu cần xa vời gì, chỉ hi vọng vĩnh viễn có thể đi theo Thiếu soái, có thể ở quân ngũ dưới trướng Thiếu soái, như vậy đù rồi.”
Sân bay, thủ đô.
Trần Ninh cùng Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ còn có người nhà Tần Tước vừa xuống từ chuyên cơ.
Hiện trường liền xuất hiện một đám người mặc tây phục màu đen, đeo thẻ công tác.
Người cầm đầu đeo theo kính đen, nhưng lại không che giấu được uy nghiêm và bá khí của anh.
Anh ta là người đứng đầu của cảnh
sát trong thủ đô, Trần Quốc Phàn.
“Chào Thiếu soái!”
Trần Quốc Phàn mang theo một tay thuộc hạ, đi đến trước mặt Trần Ninh, vươn tay về phía Trần Ninh.
Trần Ninh không vội vã bắt tay với Trần Quốc Phàn, mà có nhiều hứng thú nhìn qua đối phương hơn.
Bởi vì anh biết rõ, người Trần Quốc Phàn này là tự tay Đường Bá An đề bạt.
Đường Bá An và Trần Quốc Phàn là
thầy trò, nhưng cũng tình như phụ tử.