*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên xe buýt.
Điển Chử ngồi trên ghế, một tay xách túi một tay gọi cho Trần Ninh: "Thiếu soái, tôi đã lấy được đồ rồi."
Trần Ninh nói: "Không gặp phải chuyện gì nguy hiểm chứ?"
Điền Chu nói: "Tần Thành bố trí rất nhiều người bí mật theo dõi xung quanh nhà Hà Hoan, lúc tôi lấy đồ đã bị bọn họ phát hiện."
Tôi đã giết chết một vài tên, thoát
khỏi vòng vây. Bây giờ tôi đang bắt xe buýt đến sân bay Tô Hàng, chuẩn bị trở về Trung Hải."
Đúng lúc này...
Xe buýt đã chạy gần đến sân bay, Điển Chử đột nhiên chú ý thấy có mười mấy chiếc xe quân sự chạy rầm rầm về phía sân bay.
Mặt cậu biến sắc: "Không hay ròi, sân bay cũng đã bị người của Tần Thành phong tỏa rồi. Tôi đoán tôi không thể đến sân bay được."
Trần Ninh nghe lời nói: "Nếu ngay cả
sân bay cũng bị phong tỏa thì anh cũng không thể nào đi xe khách hay ngồi tàu cao tốc rời khỏi đó được. E là Tần Thành hoảng rồi, đã ra lệnh truy sát anh khắp thành phố rồi."
"CậAnhu xem có thể liên lạc với bọn rắn độc ở đó, lợi dụng con đường buôn lậu trốn ra khỏi Tô Hàng hay?"
Điển Chử nói: "Rõ!"
Anh gọi một cú điện thoại, rất nhanh đã tìm được cách liên lạc với đầu sỏ buôn lậu lớn nhất ở Tô Hàng, Xà ca.
Sau nửa giờ, anh đã đến được đại
bản doanh của Xà ca, câu lạc bộ Hoàng Xà.
Cỏ mấy tên côn đồ mặc áo khoác da đen, xăm trổ rồng hổ đầy mình, ánh mắt hung ác chặn Điển Chử lại hỏi: "Mày đến đây làm gì?"
Điển Chử xách túi du lịch, lạnh lùng nói: "Đến giao dịch với ông chủ của các người!"
Một người đàn ông với mái tóc nhuộm màu bạc hừ lạnh: "Muốn gặp ông chủ của tụi tao thì mày phải chịu lục soát người, không được mang theo bất kỳ vũ khí nào vào trong."
Điển Chử đưa khẩu sủng lục không còn đạn cho đối phương!
Người đàn ông tóc bạc chỉ vào con dao găm giắt bên eo Điển Chử.
Điển Chử rút con dao găm ra đưa cho tên đó.
Tóc bạc nheo mắt, chỉ vào chiếc túi xách của Điển Chử: "Kiểm tra cả bên trong nữa."
Nói xong liền cúi xuống đưa tay đụng vào túi của Điển Chử.
Mắt của Điển Chử lạnh đi, nhanh như chớp nâng chân lên đá một cú.
Rầm!
Điển Chử ngồi mấy phút, vẫn không thấy Xà ca quay lại, anh khẽ cau mày.
Anh bước tới cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy mười mấy chiếc xe jeep màu đen
mang biển số quân đội đã đậu sẵn ở bên dưới.
Diệp Thiên Tinh mặc quần áo bình thường, dẫn theo mấy chục tên thủ hạ trang bị vũ khí đầy đủ từ trên xe bước xuống.
Xà ca dẫn mấy tên đàn em bước nhanh ra chào hỏi rồi chỉ vào trong câu lạc bộ: "Cậu ta đang ở phòng khách tầng hai..."
Điển Chử tối sầm mặt, xách túi lên, đi thẳng về cửa thoát hiểm.
Anh vừa đi ra phía sau thì một người
đàn ông đeo hoa tai dẫn theo vài tên thủ hạ tiến lên chặn lại, nheo mắt hỏi: "Người anh em, đi đâu thế?"
Tên đàn ông đeo hoa tai vừa nói, vừa len lén sờ vào vũ khí trên thắt lưng của mình!
Điển Chử giơ chân đá vào ngực người đàn ông đeo hoa tai.
Bùm!
Người đàn ông mang hoa tai bị đá bay ra, trực tiếp đập ngã toang cửa sau, người với cửa cùng ngã ra đất
Những tên côn đồ khác lao đến la lên cùng nhào về phía Điển Chử, nhưng Điển Chử chỉ dùng vài quyền đã hạ gục táta.
Diệp Thiên Tinh vừa dẫn theo một đội ngũ tinh nhuệ trang bị vũ trang đầy đủ bước vào câu lạc bộ thì liền nghe thấy âm thanh đánh nhau truyền đến.
"Bên này, nhanh lên!"
Hắn ta lập tức rút súng ra, dẫn người
của mình đi về phía cửa sau.
Nhưng khi họ chạy tới cửa sau, thì chỉ phát hiện đám người của tên đeo hoa tai nằm la liệt trên mặt đất, con hẻm ở cửa sau đã không còn một bóng người, không còn thấy bóng dáng của Điển Chử nữa.
"Má nó, lại để cho nó chạy thoát rồi!"
Diệp Thiên Tinh tức giận nói: "Lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn bộ khu vực này, tao coi nó còn có thể trốn được bao lâu."
Rõ!
Quân khu thành phố Trung Hải, một chiếc máy bay quân sự từ sân bay vù vù bay về hướng Tô Hàng.
Trong cabin, có Trần Ninh, Nguyễn Hồng và đám người thủ hạ Bát Hổ Vệ.
Nguyễn Hồng nói với Trần Ninh: "Thiếu soái, không gọi được cho Điển Chử. Có lẽ cậu ấy đã ném điện thoại đi ròi, phòng trường hợp có người lần theo tín hiệu điện thoai tìm được cậu ấy."
"Nhưng mà, con chip định vị được cấy vào cơ thể cậu ấy vẫn có thể xác định được vị trí của cậu ấy."
"Vị trí của cậu ấy vẫn đang di dời không ngừng, có lẽ cậu ấy tạm thời vẫn đang an toàn."
Trần Ninh phân phó: "Ra lệnh cho tổ bay đi hết tốc lực. Dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng đến Tô Hàng."
Nguyễn Hồng nói: "Tuân lệnh."
Trần Ninh nói thầm trong lòng: “Điển Chử, anh phải cố chổng đỡ đấy!”
Giờ phút này, Điển Chử đã trốn đông trốn tây nửa ngày trời, tránh từng đợt truy sát này đến đợt truy sát khác.
Anh mệt lã, xách túi bước vào trong một quán mì bò bình dân.
"Ông chủ, cho một phần mì bò!"
"Có ngay!"
Chẳng mấy chốc, ông chủ quán đã bưng ra một tô mì bò bốc khói.
Điển Chử một tay xách túi du lịch, tay
kia dùng đũa ăn mì, anh ăn một cách ngấu nghiến.
Đúng lúc này, một người chuyển phát nhanh đi tới, mang theo một cái hộp, đặt ở trên bàn bên cạnh Điển Chử, nói với chủ quán: "ông chủ, chuyển phát nhanh của ông, tôi đặt đây nha."
Ông chủ đang bận rộn trong bếp đáp lại: "ờ!"
Người chuyển phát nhanh không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Điển Chử một cái, sau đó cúi thấp đầu xuống rời đi.
Một cái liếc sơ ý này đã làm dấy lên sự nghi ngờ của Điển Chử.
Điển Chử cau mày, nhìn theo bóng lưng của người nhân viên chuyển phát nhanh.
Sau đó, anh nghe thấy một âm thanh lạ lùng truyền đến tai mình, âm thanh này rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khó mà nghe thấy được, giống như tiếng đồng hồ.
Anh cẩn thận lắng nghe âm thanh đó và chợt nhận ra âm thanh tích tắc đó phát ra từ gói bưu phẩm trên chiếc
bàn bên cạnh.
Có bom!
Mặt Điển Chử lập tức biến sắc!