*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng một tay giết chết liên quân cao thủ 18 nước, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, được mệnh danh là chiến thần ngọc bội của đề quốc.
Một vị Thiếu soái tối cao như vậy, lại nắm giữ binh quyền, bọn họ làm sao có thể khiêu khích được?
Ninh Lam và Ninh Quý Vinh tay chân lạnh ngắt, mò hôi vã ra như suối.
Lúc này cả hai mới thấy hồi tiếc tột cùng.
Nếu sớm biết rằng Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, bọn họ có bị đánh chết cũng không dám khiêu khích.
Ninh Lam nhìn vào mắt Lý Văn Tình, không còn cái vẻ độc đoán, bất khả chiến bại trước đây nữa, mà trở nên vô cùng ghen tị với Lý Vãn Tình có thể kết giao với một người quyền lực như Thiếu soái Bắc Cảnh.
Trần Ninh yêu cầu Điển Chử lấy lại thẻ chứng minh, nhìn nhóm người Ninh Lam, Ninh Quý Vinh đang run rấy trước mặt mình, anh cười nhạo nói: “Bây giờ còn muốn bắt tôi về, còn muốn dùng nghiêm hình với tôi không?”
Ninh Lam run lên: “Thiếu soái, trong chuyện này… thật ra có rất nhiều hiểu lầm…”
Ninh Quý Vinh cũng vội vàng hùa theo: “Đúng, đúng vậy, Thiếu soái, chuyện này chỉ là hiểu lầm…”
này, vậy bây giờ tôi yêu cầu cô xin lỗi dì tôi, có được không?”
Ninh Lam sắc mặt thay đổi trầm trọng khi nghe thấy lời này. Anh yêu cầu cô ta cúi đầu xin lỗi Lý Vãn Tình, chuyện đó còn khó chịu hơn là giết cô ta.
Tuy nhiên, cô ta không dám từ chối.
Chỉ có thể đỏ mặt, ủy khuất nói lời xin lỗi Lý Văn Tình: “Lý tiểu thư, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi.”
Lý Vãn Tình không ngờ rằng cháu trai mình lại dọn dẹp loại người như Ninh Lam nhanh gọn như vậy, đã vậy còn bắt Ninh Lam phải xin lỗi mình.
Trong lòng cô có một tia xúc động, cảm thấy Tiểu Ninh thật đáng kinh ngạc.
Cô trầm giọng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô!”
Trần Ninh thấy Ninh Lam đã xin lỗi và gánh chịu mọi tổn thất nên chuyển sự chú ý sang Ninh Quý Vinh.
Ninh Quý Vinh ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.
Trần Ninh bình thản nói: “Ninh Quý Vinh, ông lạm dụng chức quyền, vi phạm pháp luật. Tôi nghĩ ông không thích hợp ở lại vị trí này nữa. Sau khi trở về, ông tự mình nộp đơn từ chức cho lãnh đạo đi!”
Ninh Quý Vinh nghe xong, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Ông ta sắp khóc không ra nước mắt, run rẩy nói: “Vâng, tôi đã hiểu…”
Thiên Long Bát Bộ Tại Ninh gia, mặt mày lão thái quân xanh mét ngồi trên ghế bành. Trong phòng khách tráng lệ, bên trong còn có vài chục nam nữ, tất cả những người này đều là nhân vật cốt lõi của Ninh gia.
Ngoài ra, có một cặp nam nữ khác, người đàn ông đang ngồi trên ghế với vẻ mặt khó xử và người phụ nữ đang khóc lóc ï ôi. Hai người này chính là Quách Thụ Hoa và Ninh Lam!
Lão thái quân giận dữ: “Tiểu tử Trần Ninh thật quá đáng!
Cậu ta đánh gãy chân cháu tôi, rồi phạt con trai tôi quỳ suốt một ngày một đêm, bây giờ ngay cả đứa con gái tôi cũng bị cậu ta sỉ nhục.”
Lúc này, Ninh Bắc Chiến, con trai thứ của lão thái quân bỗng trầm giọng: “Con vừa nhận được tin tức Ninh Quý Vinh buộc phải từ chức vì đã xúc phạm Trần Ninh, lãnh đạo đã chấp thuận chuyện này.”
Rằm! Lão thái quân vỗ mạnh lên mặt bàn, gương mặt phẫn nộ: “Ninh gia ta là một gia tộc hùng mạnh ở Tô Hàng, suốt trăm năm nay chưa từng bị ức hiếp như thế này.”
Lúc này, con trai cả của bà ta – Ninh Viễn Đông đang ngồi trên xe lăn cũng giận dữ nói: “Đúng vậy, tên Trần Ninh kia thật quá quát. Đúng thật là đè đầu cưỡi cổ Ninh gia của chúng tal”
Trong mắt Ninh Bắc Chiến tràn đầy bất phục, ông ta trầm giọng: “Mẹ, anh trai, con nghĩ rằng Trần Ninh đến đây vì chúng ta. Cậu ta sẽ còn tiếp tục chèn ép chúng ta và chúng ta không thể để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.”
Lão thái quân và những người khác nghe xong đều sững sốt, nhìn về phía Ninh Bắc Chiến. Lão phu nhân hỏi: “Ý của con là?”
Ninh Bắc Chiến trả lời dứt khoát: “Phản kháng, chúng ta phải phản kháng và bắt Trần Ninh phải trả giá.”