*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói, nếu ông ta gặp chuyện, có thể liên lụy đến rất nhiều người lão làng.
Cho nên, nhất định ông ta phải không tiếc bắt cứ giá nào, giết chết Tiêu Lương, quyết không cho phép Tiêu Lương trở thành nhân chứng.
Quân đội thường trú ở trụ sở Bắc Lương không nhiều, chỉ có hai nghìn người mà thôi.
Bàng Hỗ không có ở đây, hiện giờ trụ sở cho trợ thủ của Bàng Hổ, trung tá Trần Trần Giang phụ trách.
Trần Trấn Giang biết chuyện Bắc Cảnh vương, phó thị tôn của thành phố Bắc Lương Lô Chiếu Anh dẫn hơn hai vạn binh lính và hãn tướng tới bao vây trụ sở của bọn họ thì cũng lấy làm kinh hãi.
Trần Trấn Giang vội vã dặn dò binh sĩ trong trụ sở tăng cường giới nghiêm!
Anh ta dẫn một nhóm thuộc hạ, vội vàng chạy tới cửa chính của trụ sở thì nhìn thấy Lô Chiếu Anh.
Lô Chiếu Anh đứng giữa một đám gia thần dũng tướng đông đảo, trông như những vì sao vây quanh mặt trăng vậy, có vẻ rất uy phong, bá khí bắt phàm.
Sau lưng ông ta còn có hơn hai vạn danh thủ cầm đao hoặc kiếm.
Trần Trần Giang bước lên, nghỉ hoặc hỏi: “Lô thị tôn, ngài làm cái gì thế, sao lại dẫn người tới bao vây trụ sở của chúng tôi?”
Lô Chiếu Anh lạnh lùng nói: “Một thuộc hạ của tôi, bán đứng tôi, có phải đã chạy vào trụ sở của các người rồi không?”
Trần Trấn Giang nghe vậy nhiều hiểu Lô Chiếu Anh đang nói tới Tiêu Lương.
Anh ta ấp úng nói: “Chuyện này… chuyện này…”
Lô Chiếu Anh cả giận nói: “Rốt cuộc có phải không?”
Trần Trần Giang đành nói: “Phải!”
Lô Chiếu Anh lạnh lùng nói: “Lập tức giao người cho tôi!”
Trần Trấn Giang khổ sở nói: “Đúng là cả nhà Tiêu Lương đang ở trong trụ sở của chúng tôi, nhưng cấp trên của chúng tôi đã nói rồi, trước khi Thiếu soái đến, phải đảm bảo an toàn cho cả nhà Tiêu Lương.”
“Thứ lỗi cho tôi không thể giao Tiêu Lương cho Lô thị tôn đây!”
Vừa dứt lời, một trong Tả Hữu Sát Thần bên cạnh Lô Chiếu Anh – Mạc Tà liền ra tay nhanh như chớp.
Những binh sĩ Bắc Lương kia nhìn thấy Phó chỉ huy bị đối xử như thế thì ai nấy đều tức giận, giơ súng lên chĩa vào đám người Lô Chiếu Anh.
Lô Chiếu Anh hừ lạnh: “Tôi là Bắc Cảnh vương!”
“Tôi là thị tôn của Bắc Lương, cấp bậc của ta cao hơn nhiều so với chỉ huy Bàng Hổ của các người, các người dám to gan chĩa súng vào ta sao?”
“Các người muốn tạo phản hay là không muốn sống nữa hả, có tin tôi giết cả nhà các người không?”
Các quân sĩ Bắc Lương không nhịn được mà nhớ tới thân phận của Lô Chiếu Anh.
Lô Chiếu Anh là Vương tộc ở Bắc Cảnh, được xưng là Bắc Cảnh vương.
Trước đây ông ta là thủ trưởng trong quân đội, bây giờ: làm quan văn nhưng vẫn mang hàm Thiếu tướng, đến cả cấp trên của bọn họ – Bàng Hồ, nếu gặp Lô Chiếu Anh thì cũng phải nghiêm chỉnh nói một tiếng chào thủ trưởng.
Hơn nữa, hiện giờ Lô Chiếu Anh còn đang đảm nhiệm chức vụ thị tôn của Bắc Lương. Bọn họ chĩa súng vào thị tôn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!
Lại nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn thường ngày của Lô Chiếu Anh, tất cả quân sĩ Bắc Lương ở đây đều ào ào buông súng xuống.
Lô Chiếu Anh rất hài lòng, nhìn Mạc Tà, từ từ nói: “Không cần giết cậu ta vội, cho cậu ta cơ hội giao người ra.”
Mạc Tà buông tay, Trần Trấn Giang cứ thế rơi xuống mặt đất, không ngừng ho khan, vừa rồi suýt thì anh ta nghẹt thở mà chết.
Lô Chiếu Anh lạnh lùng nhìn Tràn Trấn Giang: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, có giao người không?”
Lô Chiếu Anh là thị tôn, còn là Thiếu tướng.
Cao hơn ba cấp so với Trần Trấn Giang, có câu cao hơn một cấp có thể đè chết người, nói gì là ba cấp.
Trần Trấn Giang vốn không thể phản kháng nối, đành nói: “Xin lỗi, khó mà tuân lệnh.”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì sầằm mặt xuống!
Mạc Tà không chút do dự, cứ thế ra tay, rắc một tiếng, bẻ gãy cánh tay trái của Trần Trần Giang.
AI Trần Trần Giang không nhịn được mà thét lên, đầu đổ đầy mồ hôi.
Lô Chiếu Anh lại hỏi: “Có giao hay không?”
Trần Trần Giang cắn răng: “Có giết chét tôi cũng không thể giao người cho ngài được.”
Mạc Tà tức giận mắng một tiếng, giơ tay bẻ rắc một tiếng, bẻ gãy luôn cánh tay phải của Trần Trần Giang.
Rắc, rắc!
Mạc Tà không ngừng hành động, giẫm gãy luôn hai chân của Trần Trần Giang.
Tứ chi Trần Trấn Giang bị bẻ gãy, ngã xuống đất. Anh ta cắn răng, vẻ mặt đau đớn đến méo cả mặt, nhưng ngoài tiếng thét đau đớn đầu tiên thì những lần sau anh ta chỉ hừ một tiếng, cắn răng chịu đựng, không hề kêu thêm tiếng nào.
Mạc Tà bẻ gãy tứ chi của Trần Trấn Giang, giơ chân đang đi giày da lên đạp lên mặt Trần Trần Giang, nhắn đầu Trần Trấn Giang xuống bùn, lạnh lùng nói: “Đừng có khiêu chiến với sự kiên nhẫn của Vương gia chúng ta, cơ hội cuối cùng, có giao người không?”
Các binh sĩ ở đây trợn sắp nứt cả mắt ra rồi, nhưng Lô Chiếu Anh có cấp bậc quá cao, bọn họ không thể phạm thượng, đành phải trơ mắt nhìn mà không làm gì được.
Trần Trấn Giang nhìn chằm chằm Lô Chiếu Anh: “Trước khi Thiếu soái đến, cho dù ngài có giết tôi, tôi cũng không giao người.”
Lô Chiếu Anh thản nhiên nói: “Mạc Tà, tác thành cho cậu ta đi!”
“Giết cậu ta xong, chúng ta tự mình vào trụ sở bắt người!”
“Vâng, Vương gia!”
Mạc Tà đáp, hơi nhún chân, muốn giẫm nát đầu của Trần Trấn Giang.