*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại không ngờ, không chỉ không giết được Trần Ninh, mà còn làm chính ông ta bị bắt lại.

Tất nhiên Tiêu Lương không thể khai ra Bắc Cảnh vương, ông ta cắn răng, quyết tâm định ôm hết chuyện này vào người.

Ông ta lớn tiếng nói: “Tôi không có gì để nói cả, đám người Ngưu Thiên Sơn do tôi phái tới, xạ thủ cũng do tôi sắp đặt, Thiếu soái muốn giết muốn chém thế nào cũng được.”

Trần Ninh mỉm cười: “Ha ha, Tiêu tiên sinh với tôi không thù không oán, vậy mà ông lại muốn giết tôi như thế, chắc chắn là có người sai khiến ông.”

Tiêu Lương cương quyết phủ nhận: “Không có, tôi và Hoắc Thiên Đô là bạn tốt, Thiều soái giết bạn của tôi, tôi chỉ đang báo thù cho Hoắc Thiên Đô mà thôi.”

Điển Chử mắng: “Tiêu Lương, ông là cái thá gì hả?”

“Ông định giúp Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh ôm tội danh này vào người, nhưng tội ám sát Thiếu soái rất nặng, ông không gánh nồi đâu.”

Tiêu Lương vênh mặt lên: “Không hề liên quan đến Vương gia, các người muốn giết thì cứ giết đi.”

Trần Ninh mỉm cười: “Dẫn ông ta lên xe, đi!”

Điển Chử: “Vâng!”

Rất nhanh, Trần Ninh cùng Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và Tiêu Lương lên hai chiếc xe Jeep.

Tiêu Lương tự nhủ chắc chắn phải chết rồi, ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải hy sinh bản thân. Chết vì tri kỷ, ông ta cảm thấy chết thay cho Bắc Cảnh vương, rất đáng.

Chỉ có điều, nhớ tới người nhà, ông ta lại cảm thấy không đành lòng.

Ông ta nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt yên lặng chảy xuống.

Xưa nay trung hiếu không thể cùng tồn tại mà!

Trần Ninh thấy thái độ của Tiêu Lương như vậy thì khóe miệng hơi cong lên.

Không biết xe chạy bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Xe vừa dừng lại, cả người Tiêu Lương liền khẽ run lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ, cái chét đến gần ai cũng sẽ sợ mà thôi.

Ông ta chậm rãi mở mắt ra: “Đến pháp trường rồi sao?”

Trần Ninh cũng ngồi ở ghế sau, khẽ mỉm cười nói: “Tiêu tiên sinh, ông nhìn ra ngoài cửa xe đi.”



Trần Ninh bình tĩnh nói: “Ông đừng coi tôi là Lô Chiếu Anh, Trần Ninh tôi bình thường chưa bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy.”

Tiêu Lương nhớ tới thân phận của Trần Ninh, rồi lại nhớ tới phong cách làm việc của Trần Ninh.

Cuối cùng ông ta cũng tin rằng Trần Ninh không định dùng tính mạng của người nhà ông ta để uy hiếp, hơi yên tâm một chút.

Nhưng ông ta vẫn thắc mắc hỏi: “Vậy Thiếu soái đưa tôi tới đây…”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Chỉ đưa ông về nhà thôi, bây giờ ông xuống xe được rồi.”

Tiêu Lương hoảng sợ: “Cái gì?”

Đúng là ám sát Thiếu soái là tội chết, hơn nữa tắt cả ba đời người trong gia tộc đều bị ảnh hưởng, trong hồ sơ chính trị, ba đời sau của gia tộc bọn họ đừng nghĩ tới chuyện làm công chức nữa, chứ đừng nói đến việc giữ chức vụ quan trọng.

Tội lớn như vậy mà Trần Ninh lại không truy cứu, cứ thế thả ông ta đi sao?

Trần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Chẳng qua ông chỉ là một quân cờ mà thôi, giết ông cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Tất nhiên là, tôi không giết ông, cũng có tư lợi.”

“Mong rằng một lúc nào đó ông có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, cung cấp cho tôi một ít chứng cứ, chỉ ra một số tội danh của Lô Chiếu Anh, giúp tôi tiêu diệt ông ta.”

Tiêu Lương nghe vậy thì trầm mặc!

Trần Ninh buông tha cho ông ta, quả thực ông ta rất cảm kích.

Nhưng muốn ông ta bán đứng chủ nhân của mình, Lô Chiếu Anh, ông ta không làm được.

Trần Ninh thấy Tiêu Lương không tỏ thái độ gì thì xua tay: “Xuống xe rồi về nhà đi, như tôi đã nói, tôi sẽ ở Bắc Lương vài ngày, bao giờ ông muốn tới tìm tôi, cửa nhà tôi luôn mở rộng bắt cứ lúc nào.

Tiêu Lương không nói hai lời, xuống xe.

Điển Chử và Hỗ Vệ cũng không ngăn cản.

Trần Ninh còn hạ cửa xe xuống, vẫy tay với Tiêu Lương, mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiêu tiên sinh.”

Cảm ơn?

Tiêu Lương sửng sốt, thầm nghĩ: “Cậu ta cảm ơn ông chuyện gì cơ?”

Trần Ninh và mấy người Điển Chử nhanh chóng lái xe đi.

Tiêu Lương còn chưa vào nhà, hai chiếc Mercedes màu đen đã phóng tới, mấy người mặc áo đen bước xuống, nửa mặt bên trái của kẻ càm đầu có một vết bớt màu đen trông vô cùng hung dữ.

Người này chính là đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh Bắc Cảnh vương, biệt danh là Hắc Diện Thần, tên là Trương Vệ Bình.

Tiêu Lương ngạc nhiên: “Trương Vệ Bình, sao các người lại đến đây?”

Trương Vệ Bình mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Các người ám sát Trần Ninh thất bại, tại sao Trần Ninh lại đưa ông về?”

Tiêu Lương há hốc miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào.

Nói là Trần Ninh cho ông ta một con đường sống, không truy cứu cũng không trừng phạt, liệu Trương Vệ Bình có tin không?

Tiêu Lương định nói thì Trương Vệ Bình đã lạnh giọng: “Hơn nữa, tôi không chỉ nhìn thấy Trần Ninh đưa ông về, mà cậu ta còn nói cảm ơn ông, tại sao cậu ta lại cảm ơn ông?”

Vẻ mặt Tiêu Lương trở nên quái dị!

Cuối cùng ông ta đã hiểu, tại sao Trần Ninh lại tha cho ông ta rồi.

Ông ta vội vàng giải thích: “Trương Vệ Bình, cậu nghe tôi giải thích, chuyện không giống như cậu nghĩ đâu…”

Trương Vệ Bình lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe, ông muốn giải thích thì quay về giải thích với Vương gia đi!”

Tiêu Lương nghe vậy, tâm trạng chùng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play