*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa mấy người Mã Hàn đều là nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại, đạo đức đều rất tốt, không đến mức đi nhìn trộm người khác.

Tống Sính Đình quay đầu lại nhìn Ngưu Thiên Sơn, khéo.

léo nói: “Ngưu tiên sinh, tôi thấy chuyện này là có hiểu nhằm…”

Ngưu Thiên Sơn cười gằn: “Nói láo, cô đang nói tôi đổ oan cho mắy người này sao?”

Tống Sính Đình nói: “Tôi không có ý đó…”

Ngưu Thiên Sơn hừ lạnh: “Đừng có giở trò với tôi, bây giờ tôi sẽ làm mấy người bọn họ phải thừa nhận, rốt cuộc có phải bọn họ nhìn trộm vợ của người ta tắm hay không?”

Nói xong, ông ta liếc mắt ra hiệu với máy thuộc hạ ở xung quanh.

Có mấy người đàn ông lập tức bước lên, thẳng tay đẩy ngã Mã Hàn, mấy người khác giữ tay chân Mã Hàn lại.

Một người đàn ông hung dữ cầm một con dao tới, cười gắn hỏi: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi, mày có nhìn trộm vợ: của anh Ngưu tắm không?”

Mã Hàn sợ hãi nói: “Tôi không…”

Mã Hàn còn chưa nói hết, người đàn ông hung dữ kia cầm con dao kia đã nhanh như chớp đâm một dao vào đũng quần của Mã Hàn.

Con dao sắc bén đâm xuyên qua quần của Mã Hàn, chỉ cách chỗ đó của Mã Hàn chưa tới hai xăng-ti-mét.

Thậm chí Mã Hàn còn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ con dao dưới đũng quần!

Anh ta sợ đến nỗi run cầm cập, sắp sợ tới nỗi tè ra quần rồi.

Người đàn ông hung dữ kia cười gần nói: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi lần cuối cùng, mày trả lời cho cẩn thận, nếu không lần sau dao của tao sẽ không đâm lệch đâu.”

“Rốt cuộc, mày có nhìn trộm vợ của anh Ngưu tắm không?”

Mã Hàn sợ đến nỗi hàm răng run cả lên, run lẫy bẩy nói: “Có có có, tôi nhìn, tôi nhìn lén, hu hu…”

Mã Hàn nói xong, khóc òa lên.

Vừa vì sợ, vừa là bị oan.

Đám người Ngưu Thiên Sơn thấy vậy thì vẻ mặt rất đắc ý, nhìn nhau mà mỉm cười.

Người đàn ông hung dữ kia lại cầm dao ép hỏi mấy nhân viên khác của tập đoàn Ninh Đại. Mấy người khác cũng gần giống như Mã Hàn vậy, dưới sự uy hiếp của người đàn ông hung dữ kia, bị ép phải thừa nhận mình nhìn trộm.

Ngưu Thiên Sơn híp mắt mỉm cười nhìn Tống Sính Đình: “Người đẹp chủ tịch, cô xem, thuộc hạ của cô đã thừa nhận cả rồi, cô nói, món nợ này nên tính thế nào đây?”

Tống Sính Đình lạnh mặt, cô biết mình gặp phải thổ phỉ Ti rồi.

Nếu đám thổ phỉ này của Ngưu Thiên Sơn đã cố tình giăng bẫy, thì có nói đạo lý với bọn họ cũng không có tác dụng.

Vì vậy, cô định nhân nhượng cho qua chuyện, dùng tiền để giải quyết.



Ngưu Thiên Sơn nói tới đây, ánh mắt đảo qua trên người Tống Sinh Đình và Tần Phượng Hoàng.

Ông ta xấu xa mỉm cười: “Ha ha, nhưng cũng chẳng sao.

cả, chúng tôi chịu thiệt một chút, hai người đẹp đây thay vợ của bọn họ, cởi sạch đồ xuống cho chúng tôi thưởng thức, thì món nợ này coi như xong.”

Dút lời, mấy trăm tên thuộc hạ sau lưng Ngưu Thiên Sơn cũng không nhịn được mà ha ha bật cười.

Tống Sính Đình và Tàn Phượng Hoàng giận dữ ra mặt!

Tống Sính Đình cố nén lửa giận: “Các người đừng có quá đáng, chúng tôi sẽ không đồng ý với kiểu yêu cầu vô lễ này của các người đâu.”

“Hơn nữa, các người bày nhiều thủ đoạn như vậy, chẳng phải là vì tiền sao, nói đi, rốt cuộc các người muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu giảng hòa2”

Ngưu Thiên Sơn nghe vậy thì cười gần: “Tiền? Cũng được!”

“40 tỷ, coi như phí bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi, như vậy chuyện này coi như chưa xảy ra.”

Tống Sính Đình khiếp sợ mở lớn hai mắt!

10 tỷ!

Chuyện này không còn là lừa đảo nữa, mà là cướp giật rồi.

Ngưu Thiên Sơn cười gần nhìn Tống Sinh Đình, uy hiếp: “Tôi cho cô chút thời gian suy nghĩ. Hoặc là hay bây giờ hai người lột đồ xuống, hoặc là bồi thường 10 tỷ cho chúng tôi.”

“Nếu không, tôi sẽ thiến mấy tên thuộc hạ của các người trước, rồi chơi với hai cô.”

Ngay lúc Tống Sính Đình vừa tức giận vừa sợ hãi!

Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông từ phía sau truyền tới: “Tôi cũng cho ông chút thời gian suy nghĩ, nếu bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, tôi có thể cho ông toàn thây.”

Đám người Ngưu Thiên Sơn nghe vậy thì giật cả mình!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói kia truyền tới, nhìn thấy Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, Bát Hồ Vệ tới.

“Chồng, anh đến rồi!”

Tống Sính Đình nhìn tháy Trần Ninh, không nhịn được mà kích động ra mặt.

Tần Phượng Hoàng nhìn thấy Trần Ninh cũng không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả mấy người Mã Hàn nhìn thấy Trần Ninh cũng như thể nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng vậy.

Mặc dù bọn họ không biết thân phận thật của Trần Ninh, nhưng là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Ninh Đại, bọn họ chứng kiến Trần Ninh trừng trị không ít mấy kẻ ác ôn, nên nhìn thấy Trần Ninh dù sao cũng yên tâm hon.

Trần Ninh khẽ gật đầu với Tống Sính Đình, ra hiệu cho cô không cần lo lắng, chỗ này cứ giao cho anh giải quyết.

Đám người Ngưu Thiên Sơn cũng híp mắt nhìn chòng chọc Trần Ninh.

Lần này bọn họ gây sự với nhân viên của tập đoàn Ninh Đại, thật ra là có dụng ý khác, mục tiêu thật sự là Trần Ninh.

Ngưu Thiên Sơn nhìn thấy Trần Ninh xuất hiện, liền âm thầm liếc mắt ra hiệu với bọn thuộc hạ của mình, ra hiệu cho bọn họ sẵn sàng động thủ bắt cứ lúc nào.

Ông ta cố ý hét vào mặt Trần Ninh: “Thằng ranh, mày là ai?”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là chồng của cô ấy, ông dọa tới vợ của tôi rồi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play