*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong văn phòng.
Trần Ninh mặc một bộ quần áo thường ngày, ngồi trên ghế sau bàn làm việc, tùy ý nghịch cây bút trên tay.
Điển Chử bên mặc quân phục đại tá, còn có Bát Hộ Vệ mặc quân phục cảnh vệ Bắc Cảnh ngắng đầu thẳng lưng ưỡn ngực khoanh tay đứng sung quanh Trần Ninh.
Một binh sĩ tiến vào báo cáo: “Thiếu soái, tổng giáo quan đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ -Thẳm Sùng Binh muốn gặp ngài.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Để ông ta vào đi!”
Rất nhanh, Thẳm Sùng Bình liền mang theo mấy thủ hạ đắc lực từ ngoài tiến vào.
Từ lúc Thẩm Sùng Binh tiến vào cũng không dám nhìn thẳng Trần Ninh, ông ta bước nhanh đến, vung tay trái nghiêm chào: “Xin chào thủ trưởng.”
Trần Ninh ngồi trên ghé, nhìn Thẳm Sùng Binh trước mặt tay phải bị thương đang được bó trước ngực, khẽ cười nói: “Xin chào tổng giáo quan Thẩm.”
Lúc Thẳm Sùng Bình làm động tác chào với Trần Ninh, người đứng thẳng tấp, ánh mắt không chớp.
Ông ta nghe được âm thanh của Trần Ninh, loáng thoáng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ nỗi đã từng nghe qua ở đâu?
Ông ta không dám nhìn thẳng vào Thiếu soái, đây là hành động vô lễ đối với thủ trưởng.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Giáo quan Thẩm ông tìm tôi có việc gì sao?”
Thẩm Sùng Binh nhịn không được lộ ra biểu tình ủy khuất, khe khẽ nói: “Thiếu soái, tôi cùng máy chục binh sĩ Đông Bắc Hỗ ở Trung Hại bị kẻ xấu tập kích. Hắn đánh chúng tôi bị thương, cầu ngài thay chúng tôi chủ trì công đạo.”
Trần Ninh cười như không cười: “Các người chính là đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ, thế nào lại bị người khác đánh bị thương? Chiến lực của các người chỉ có như vậy sao?”
Thảm Sùng Binh cùng thuộc hạ nghe vậy liền sửng sốt, sắc mặt không nhịn được đỏ lên.
Thẩm Sùng Binh đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Không phải chúng tôi vô dụng, chỉ là tên Trần Ninh kia thật sự rất đáng giận, hắn tìm đến một đám người bao vây chúng tôi…”
Thẩm Sùng Binh cảm thấy xấu hồ khi thừa nhận một mình Trần Ninh có thể đánh bại một đám người bọn họ, ông ta còn là tổng giáo quan của Đông Bắc Hổ.
Vì vậy, ông ta đem chuyện Trần Ninh một mình đánh bọn họ sửa thành Trần Ninh tìm đến một đám người vây đánh bọn họ.
Ông ta nói đến kích động, đã quên mát lễ nghĩa, không chớp mắt mà nhìn về phía Thiếu soái, lớn tiếng lên án: “Thiếu soái, tên cường đạo Trần Ninh kia hắn tìm đến máy trăm người vây đánh mấy chục người chúng tôi…”
Nhưng đến lúc ông ta nhìn rõ diện mạo của Thiêu soái, âm thanh cũng không thể thốt ra nữa.
Bởi vì ông ta kinh hãi phát hiện, bộ dạng của Thiếu soái cùng Trần Ninh giống nhau như đúc.
Thiếu soái…. Là Trần Ninh!
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Thẩm Sùng Binh.
Âm!
Ông ta giống như bị sét đánh trứng, cả người ngay ngốc tại chỗ.
Khóe miệng Trần Ninh hơi cong lên, đùa cợt nhìn Thẩm Sùng Binh: “Tôi tìm mấy trăm người đến vây đánh các người?”
Thẩm Sùng Binh nhìn Trần Ninh, trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, run rẩy nói: “Trần Ninh…. cậu, cậu là Thiếu soái?”
Trần Ninh cười cười, từ chối ý kiến, thản nhiên nói: “Sau khi tôi giáo huấn các người, không phải đã cho các người trở về huấn luyện thật tốt, không cần tiếp tục gây chuyện mắt mặt sao? Các người sao lại đến tận quân khu thành phố Trung Hải làm ầm ï rồi?”
Đầu Thẩm Sùng Binh đổ đầy mồ hôi, ấp a ấp úng, nữa ngày không nói được một cậu.
Ông ta hiện tại rất kích động, cũng rất xấu hỏ!
Nếu sớm biết Trần Ninh là Thiếu soái, như vậy đánh chết ông ta cũng không có gan gây sự với Trần Ninh.
Nếu sớm biết Trần Ninh là Thiếu soái, ông ta đã sớm ở yên ở Kinh Thành, nào dám tới đây làm loạn!
Cả nữa ngày, ông ta mới nghẹn ra một câu: “Thiếu soái, chuyện này có chút hiểu lầm.”
Trần Ninh cười lạnh: “Không phải ông mới nói tôi tìm máy.
trăm người đến vây đánh các người sao? Ông không phải đến tìm công đạo sao? Thế nào lại thành hiểu lầm rồi?”
Thẩm Sùng Binh nghe vậy liền muốn chết tâm.
Ông ta run rẫy nói: “Cái này… chuyện này kỳ thực có hiểu làm!”
Trần Ninh nói: “Hiểu lầm cái gì?”
Thẩm Sùng Binh kiên trì: “Đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ chúng tôi không phải bị ngài đả thương, mà là đang theo Bắc Cảnh luận bàn, không cần thận nên bị thương.”
Trần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.
Ý tứ này của Trần Ninh là đang nói: “Tôi đánh ông, ông còn phải thừa nhận là do mình không cẩn thận nên bị thương.”
Thế nhưng Thẩm Sùng Binh cũng biết, mặc kệ là ông ta hay Thẩm gia của bọn họ, ở trong mắt Trần Ninh đều không là gì hết.
Bọn họ không có tư cách lên tiếng với Trần Ninh.
Cho nên chỉ có thể nhận chuyện lỗ vốn này!
Ông ta cúi đầu kí tên lên báo cáo, tỏ vẻ đồng ý thừa nhận bản thân trong lúc luận bàn không cần thận bị thương.
Trần Ninh hừ lạnh: “Đây là cơ hội thứ hai tôi cho các người, quá tam ba bận nếu Thẩm gia các người còn tiếp tục hồ nháo, tôi sẽ không khách khí với các người. Còn bây giờ thì cút đi.”
Thẩm Sùng Binh không dám chậm trễ một giây, mang theo thủ hạ chật vật chạy.
Thẩm Sùng Binh thẳng một đường, suốt đêm rời khỏi Trung Hải, quay về Kinh thành.
Thẩm gia, Thẳm Sùng Văn cùng Thẩm Sùng Võ còn có mấy anh em Thẩm Sùng Xuyên còn đang đợi Thẩm Sùng Binh trở về!
Bọn họ vốn cho rằng lần này Thẩm Sùng Binh đến Trung Hải có thể tiêu diệt Trần Ninh, báo thù cho cha con Thẩm Sùng Sơn.
Nhưng không nghĩ tới, Thảm Sùng Binh còn bị Trần Ninh đánh gãy một tay, u ám trở về.
Đám người Thẳm Sùng Văn vừa sợ vừa giận, lớn tiếng chất vát: “Lão Tam, chuyện này rốt cuộc là sao? Ai đánh chú thành như vậy?”
Thẩm Sùng Binh cười khổ đáp: “Ngoài Trần Ninh ra thì còn ai?”
Mọi người đồng loạt nhìn gia chủ Thẩm Sùng Văn, cười khổ nói: “Anh cả, nếu Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, vậy không phải chúng ta đã chọc phải người không nên chọc sao?”
“Chuyện này nhất định bất lợi với Thẳm gia chúng ta, đừng nghĩ đến chuyện báo thù.”
Sắc mặt Thẩm Sùng Văn xanh mét, lầm bằm nói: “Người chúng ta đắc tội lại là Thiếu soái!”
“Chúng ta không thể động vào Thiếu soái, cũng không trả nổi thù.”
“Nhưng chuyện này cũng không thể để yên. Thẩm gia chúng ta không phải để Trần Ninh hắn muốn khi dễ thế nào cũng được.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Sùng Văn, mờ mịt hỏi: “Anh cả, lẽ nào anh có biện pháp đối phó Thiếu soái sao?”
Thẩm Sùng Văn cười lạnh: “Thẩm gia chúng ta không có tư cách đối địch với Trần Ninh hắn. Nhưng Thẩm gia chúng ta là người của phe Đông Hải, chúng ta theo Kiều lão.”
*Kiều lão bọn họ đã sớm không vừa mắt Thiếu soái, muốn đem Thiếu soái đạp xuống khỏi cái ghé tổng tư lệnh Bắc Cảnh.”
“Chúng ta đến gặp Kiều lão cáo trạng đi, để Kiều lão thay chúng ta chủ trì công đạo!”
Đám người nhà Thẩm gia nghe vậy liền trở nên kích động.
Kiều lão là thủ lĩnh của phe Đông Hải, đức cao vọng trọng, dày dặn kinh nghiệm, môn sinh đệ tử trải rộng trong giới chính trị và quân sự.
Nếu Kiều lão ra mặt giúp Thẩm gia, vậy cho dùng Trần Ninh có là Thiếu soái, cũng không phải là đối thủ của Kiều lão.