*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mày rốt cuộc là ai?”
Long Hải Bình nhìn Trần Ninh, sợ hãi hỏi nghỉ vấn trong lòng.
Trần Ninh bình thản bước tới trước mặt Long Hải Bình, từ trên cao nhìn xuống tên Long Hải Bình bị thương nằm ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là loại cặn bã như ông, không xứng để sống.”
“Nếu không phải định giao nộp ông cho cơ quan liên quan xử lý, không phải muốn để truyền thông phát đi dáng vẻ thảm hại khi ông bị bắt, để những người dân căm hận ông đã lâu chứng kiến chính nghĩa được thực thi, bây giờ ông đã là một cái xác rồi.”
Long Hải Bình nghe vậy vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vừa tức giận!
Ông ta trợn mắt nhìn Trần Ninh, mạnh miệng nói: “Tiểu tử, mày đừng đắc ý.”
“Mặc dù lần này tao đã xảy ra sơ xuất, nhưng Đài Phong – thuộc hạ của tao đang dẫn đầu hàng nghìn đàn em của Ác Ma Điện, lúc nào cũng có thể trợ. giúp tao.”
“Mày dám động vào tao, mày hãy chờ Đài Phong giết sạch cả nhà mày đi!”
Long Hải Bình không đợi Trần Ninh lên tiếng, ông ta lập tức nói tiếp: “Còn nữa, đừng tưởng mày giao tao cho Bộ tư pháp là có thể đẩy tao vào chỗ chết, tao từng có giao tình mạng sống với Vũ Trung Đường — Thiếu tướng Hải quân vừa mới giải ngũ.”
“Võ tiên sinh chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa tao ra ngoài, đến lúc đó ác mộng của mày và bạn bè người nhà mày sẽ tới, tao nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để trả thù mày.”
“He he, tiểu tử, có phải cảm thấy tay chân lạnh như băng hay không, có phải sợ rồi hay không?”
Long Hải Bình lúc này dương dương đắc ý nhìn Trần Ninh.
Nhưng, vẻ mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, có chút ý cười như có như không.
Trần Ninh nhìn Long Hải Bình, suy nghĩ nói: “Ông được đó, thế mà lại có chuẩn bị đường rút, để Đài Phong – thuộc hạ của ông dẫn một nhóm chỉ viện hải tặc cho ông bất cứ lúc nào.”
“Hơn nữa ông còn biết lôi Vũ Trung Đường ra để hù dọa tôi.
“Chỉ tiếc là, Đài Phong – thuộc hạ của ông bây giờ đã bị tiêu diệt rồi, Vũ Trung Đường cũng sắp bị đại họa giáng đầu, bọn họ đều không giúp nổi ông đâu.”
Lời nói của Trần Ninh rót vào tai Long Hải Bình quả thật như thiên lôi cuồn cuộn.
Trần Ninh lại nói tắt cả người của Đài Phong bị tiêu diệt hết rồi?
Vũ Trung Đường cũng sắp bị đại họa giáng đầu?
“Tôi phái người theo dõi các ông máy ngày, tôi đã nắm được toàn bộ hành tung của ông và đám người Đài Phong.”
“Còn về việc tôi là ai, không cần phải giải thích nhiều với ông!”
Long Hải Bình vẫn không thể tin vào lời nói của Trần Ninh, ông ta cảm thấy Trần Ninh chắc chắn đang nói di.
Ông ta vừa muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng lộp bộp của giày quân đội chỉnh tề giẫãm trên mặt đắt.
Còn nghe thấy có người nghiêm nghị hét nói: “Mau, mau, bao vây toàn bộ chỗ này lại cho tôi, kể cả một con chim cũng không được để nó bay ra khỏi đây.”
Tiếp đó!
Liền nhìn thấy từng đại đội chiến sĩ đặc chủng trong tư thế sẵn sàng như dòng thác sắt thép từ ngoài cửa bước vào đẳng đẳng sát khí.
Những chiến sĩ đặc chủng mang súng tiểu liên này vừa bước vào đã phong tỏa hiện trường, từng khẩu súng tiểu liên với họng súng đen ngòm, ngắm thẳng vào Long Hải Bình và thuộc hạ của ông ta.
Long Hải Bình và đám thuộc hạ bị thương của ông ta hoàn toàn sững sờ.
Nếu người tới là phía cảnh sát, Long Hải Bình cảm thấy vẫn bình thường, nhưng bây giờ lại điều động quân đội, hơn nữa nhìn phù hiệu của những chiến sĩ quân đội này, dường như là đến từ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long.
Long Hải Bình liền nhận ra được điều bất thường, trong lòng ông ta cũng dâng lên dự cảm không lành.
Chính vào lúc này, một người đàn ông mặc quân trang trung tá sải bước tiền vào.
Vị trung tá này dẫn theo máy sĩ quan cấp dưới đến trước mặt Trần Ninh và Điển Chử, đồng loạt cúi chào về phía Trần Ninh.
“Trương Bảo – phó chỉ huy quân đoàn đặc chủng Mãnh Long quân khu Bắc Cảnh đã dẫn đầu hai nghìn chiến sĩ binh đoàn Mãnh Long, bao vây hoàn toàn khu villa nghỉ dưỡng Long Vương, xin Thiếu soái ra chỉ thị tiếp theo.”
Binh đoàn Mãnh Long!
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Long Hải Bình nghe tháy lời nói của trung tá Trương Bảo, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
Trong lòng ông ta đang chìm xuống, đang hồi hận, đang nhỏ máu.
Hóa ra, Trần Ninh lại là Thiếu soái Bắc Cảnh.
Chẳng trách, Trần Ninh có thể giết Thiên Sách – Diệp Kiếm Đông, hủy diệt Diêm Vương Điện.
Chẳng trách, ngay cả Vũ Trung Đường người từng là Thiếu tướng Hải quân cũng không làm gì được Trần Ninh.
Chẳng trách, Trần Ninh nói có thể điều động tàu chiến Hải quân đánh thuộc hạ của ông ta.
Chẳng trách, Trần Ninh nói Vũ Trung Đường sắp bị đại họa giáng đầu.
Hóa ra, Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, chẳng trách Trần Ninh lại chắc chắn tự tin như vậy.
Trời ơil Người mà ông ta đắc tội là nhân vật thần thông gì vậy chứ?
Cùng lúc hối hận tới mức muốn chết, Long Hải Bình nhớ tới Vũ Trung Đường.
Nếu không phải Vũ Trung Đường gọi điện thoại cho ông ta, yêu cầu ông ta trả ân tình, cho dù thế nào ông ta cũng sẽ không tới chọc giận Trần Ninh.
Hiện giờ trong lòng ông ta vô cùng căm hận Vũ Trung Đường!
Lúc này Trần Ninh không đưa ra chỉ thị tiếp theo cho các chiến sĩ của binh đoàn đặc chủng Mãnh Long.
Anh chỉ bình tĩnh hỏi: “Điều động tàu chiến Hải quân Giang Nam, tiêu diệt hải tặc Ác Ma Điện, nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?”
Trương Bảo đứng thẳng người, nói dõng dạc: “Báo cáo Thiếu soái, năm phút trước, Hải quân Giang Nam gửi tin, hải tặc Ác Ma Điện đã bị chúng ta tiêu diệt, kẻ cầm đầu Đài Phong cũng bị tóm gọn.”
Trương Bảo xoay người vẫy tay với cấp dưới, lập tức có người đưa tới một chiếc laptop quân sự.
Trương Bảo mở máy tính, đưa cho Trần Ninh xem.
Trên màn hình là một file ảnh, giữa biển lớn mênh mông, mấy tàu chiến đã bao vây tàu thủy của hải tặc, lượng lớn Hải quân đang ở trên tàu thủy bắt giữ hải tặc, giải cứu con tin.
Đài Phong – trợ thủ đắc lực của Long Hải Bình, mặt đầy máu bị còng lại, bị lính Hải quân bắt.
Trần Ninh tỏ ý bảo anh lính đưa máy tính cho Long Hải Bình xem!
Long Hải Bình nhìn, sắc mặt như tro tàn, đầy tuyệt vọng.
Ông ta biết, ông ta hoàn toàn xong đời.
Trần Ninh lại là Thiếu soái, không những ông ta rơi vào tay Trần Ninh, ngay cả căn cứ của ông ta, những đàn em hải tặc đó của ông ta cũng bị Trần Ninh nhỏ tận gốc.
Trần Ninh nhìn Long Hải Bình: “Bây giờ ông còn muốn giết tôi không?”
Long Hải Bình cả người run rẩy, từ trong sự chấn động định lại thần, ông ta giãy giụa bò tới, quỳ trước mặt Trần Ninh, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: “Thiếu soái, tôi sai rồi, tôi đầu hàng, tôi nhận tội, xin cậu cho tôi một cơ hội, khoan hồng tha cho.”
“Thiếu soái, tôi bằng lòng nhận tội, bằng lòng ngồi tù, cầu xin cậu để lại cho tôi một mạng sống!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói khi ông cướp sạch thuyền hàng, ngoại trừ phụ nữ, không ai trong số những người còn lại còn sống.”
*Ông giết người như rạ, khi ông giết những thương nhân và nhân viên tàu thuyền vô tội đó, ông có từng tha cho bọn họ, để lại tính mạng cho bọn họ không?”
Long Hải Bình nghe vậy thân thể cứng đờ, tay chân lạnh cóng, từ thái độ của Trần Ninh, ông ta đã nhìn thấy kết cục của ông ta.
Trần Ninh vung tay: “Đưa bọn chúng đi hết, giao cho Bộ Tư pháp, trừng trị nghiêm.”
“Rõ, Thiếu soái!”
Quân lính nhanh chóng liền bắt đám người Long Hải Bình, áp giải đâu ra đấy đi ra ngoài.
Bên ngoài thế mà đã tụ tập vô số phóng viên của đài truyền hình và báo chí từ sớm.
Mọi người nhìn thấy các chiến sĩ bắt hải tặc Long Hải Bình tiếng xấu vô cùng đi ra, lập tức tách tách tách chụp ảnh ghi lại video, đây sẽ là bản tin nổi bật nhất toàn quốc ngày hôm nay.