*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tin tức của chủ nhân của Diêm Vương điện – Diệp Kiếm Đông đã chết, rất nhanh liền truyền rộng rãi.
Kinh thành, Võ gia.
Thiếu tướng hải quân Võ Trung Đường vừa mới thoái vị xong, sắc mặt xanh mét mà ngồi ở trong thư phòng, thần tình bi phẫn.
Thì ra, người bên ngoài cũng không biết, người ba ruột của Diệp Kiếm Đông chính là Võ Trung Đường.
Võ Trung Đường cùng với người vợ có sinh ra một người.
con gái, sau đó vợ ông ta không có thai nữa, hơn nữa ông ta là lãnh đạo quan trọng nhất của hải quân, lúc ấy chưa.
bỏ lệnh cắm không được sinh hai con, đối với bên ngoài.
ông ta vẫn luôn không muốn có thêm con nữa.
Trên thực tết Ông ta ở bên ngoài có qua lại mập mờ cùng với một người phụ nữ, người phụ nữ kia mang thai sinh hạ cho ông ta một người con riêng, cũng chính là Diệp Kiếm Đông.
Võ Trung Đường vẫn vì nguyên nhân do thân phận, không có cách nào khác cùng Diệp Kiếm Đông nhận thức quan hệ cha con lẫn nhau.
Nhưng ở phía sau ông ta vẫn chiếu cố cho Diệp Kiếm Đông rất nhiều.
Không có ông ta, Diệp Kiếm Đông sẽ không thể nào được đại đội Long Tổ đặc chủng của Hoa Hạ đặc biệt chiêu mộ, càng không thể có thể luyện tập ra được một thân đầy bản lĩnh như thế.
Không có ông ta, Diệp Kiếm Đông sẽ không thể nào được đặc biệt chọn vào đại đội đặc chủng Hoa Hạ.
Không có ông ta, Diệp Kiếm Đông căn bản không thể nào sáng lập ra được tổ chức lính đánh thuê lớn nhất Hoa Hạ, Diêm Vương Điện.
Diệp Kiếm Đông sở dĩ có thể ngày ngày sống như một thiên chi kiêu tử, hoàn toàn là bởi vì có người cha ruột này.
của anh ta, luôn âm thầm mở đường giúp.
Nhưng mà…
Khiến cho Võ Trung Đường không ngờ tới được chính là,.
lúc ông ta vừa về hưu chưa được chẵn ba ngày, liền kinh – ngạc nghe được tin người con trai của ông ta đã chết.
Điều này làm cho ông ta hoàn toàn mắt kiểm soát!
Võ gia là gia đình có quyền thế truyền thống, Võ Trung Đường càng truyền thống, ông ta kiên định cho rằng bắt hiếu có 3 loại, bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nồi dõi.
Cho nên ông ta sớm đã quyết định, chờ sau khi ông ta nghỉ hưu, ông ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp, cùng Diệp Kiếm Tông nhận cha con, sau đó không để ý đến sự phản đối của mọi người, đem đứa con này đón về Võ gia, kế thừa hương khói Võ gia của ông ta.
Nhưng mài!
Ông ta chỉ vừa mới nghỉ hưu, thì đứa con đã chết.
Võ Trung Đường không thể áp chế được cơn giận, ầm vang một quyền đánh xuống bàn làm việc mạ màu vàng đến nổi dập nát, sắc mặt dữ tợn nói: “Thằng nhãi ranh Trần Ninh, dám can đảm giết đứa con của tôi, tôi phải khiến cho toàn bộ Trần gia của cậu và vợ của cậu, toàn bộ đều phải tuyệt tử tuyệt tôn!”
Đúng lúc này, truyền đến hai tiếng gõ cửa cốc cốc.
Sau đó, người con gái độ tuổi tầm hai mươi bảy đến hai mươi tám, bộ dạng rất quyền rũ, tao nhã tiền vào.
Người con gái này chính là con gái của Võ Trung Đường, ‘Võ Nguyệt Nguyệt.
Võ Nguyệt Nguyệ ngồi xuống, chậm rãi khiêm tốn thu dọn vật trên đất xong, sau đó mới cung kính nói: “Cha, làm sao.
vậy?”
Võ Trung Đường nhìn con gái một cách lạnh lùng, hờ hững nói: “Mấy người không phải là ngăn cản cha đi đón Kiếm Đông về nhà, vẫn ngăn cản cha con chúng ta nhận thức nhau, ngăn cản Kiếm Đông về nhận tổ quy tông hay sao?”
“Tâm nguyện của máy người đã thành hiện thực rồi, Kiếm Đông đã chết, bị một tên tiểu tử tên Trần Ninh ở thành phố Trung Hải hại chết.”
Sau đó phân phó người hầu chuẩn bị xe, rời khỏi nhà!
Rất nhanh, cô ta đi đến Tây Môn gia một trong mười dòng họ võ cổ ở Hoa Hạ.
Công tử Tây Môn Vũ của dòng họ cổ võ Tây Môn gia ở bên trong thư phòng đã đi ra đón tiếp cô ta!
Võ Nguyệt Nguyệt đi thẳng vào vấn đề đích nói: “Tây Môn thiếu gia, lần này tôi tới là muốn nhờ anh hỗ trợ.”
Tây Môn Vũ khoảng tầm hai mười bảy hai mươi tám tuổi, – dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, rất là tuần lãng, chẳng qua giữa chân mày lộ một vẻ tà mị, liếc mắt một cái có thể đủ nhìn ra anh ta không phải người lương thiện.
Anh ta xuất thân từ gia tộc Tây Môn một trong mười gia tộc cổ võ, từ nhỏ liền luyện tập cổ võ cùng kỹ thuật đánh nha độc nhất vô nhị của Tây Môn gia, hiện tại đã là nhân tài kiệt xuất của giới cổ võ, còn được gọi là kỳ tài tập võ!
Xuất thân của anh ta tốt, tướng mạo đẹp, một thân cổ võ lại xuất thần nhập hóa, chẳng qua anh ta có cái tật xấu, đó là háo sắc.
Anh ta nhìn Võ Nguyệt Nguyệt người con gái xinh đẹp động lòng người ở trước mắt, tựa như đang cười nhưng không hề cười nói: “Võ tiểu thư cô muốn cầu tôi giúp gì sao?”
Võ Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói: “Giúp tôi giết một người, anh ta tên là Trần Ninh, là một gương mặt mới trong giới thương mại ở thành phố Trung Hải.”
Tây Môn Vũ nghe vậy nhíu mày: “Võ tiểu thư cô làm thế nào mà lại muốn đi giết một người ở thành phó Trung Hải tỉnh Giang Nam vậy?”
Võ Nguyệt Nguyệt nói: “Chuyện này thì anh không cần phải hỏi đến.”
Tây Môn Vũ nhíu mày đầu: “Tôi đây ngược lại muốn hỏi một chút, tôi giúp cô, có chỗ tốt gì không?”
Võ Nguyệt Nguyệt lấy ra một tắm hình, đặt ở trên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Giết Trần Ninh, người đẹp hại nước hại dân.
này, chính là của mình anh độc chiếm.”
Trên ảnh chụp là một cực phẩm mỹ nữ dáng người bên ngoài khí chất câu giai, chính là Tống Sính Đình.
Trong nháy mắt khi Tây Môn Vũ nhìn thấy Tống Sính Đình, đã bị kinh diễm.
Anh ta kinh ngạc đến mức há miệng nói: “Trời ơi, lại có một người con gái đẹp đến mức như vậy sao, ảnh chụp này chắc sẽ không có sử dụng photoshop đi chứ?”
Võ Nguyệt Nguyệt mỉm cười nói: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo là dáng vẻ ở ngoài của Tống Sính Đình càng câu dẫn hơn.”
Tây Môn Vũ hét nửa ngày mới thu hồi ánh mắt kinh diễm đó, anh ta nhìn phía Võ Nguyệt Nguyệt: “Cô ấy là ai?”
Võ Nguyệt Nguyệt vén một lỏn tóc bên tai: “Cô ta chính là vợ của Trần Ninh, anh giúp tôi giết Trần Ninh, cô ta tự nhiên chính là đồ chơi mới của anh rồi.”
Khóe miệng Tây Môn Vũ hơi hơi giơ lên, như cười mà không phải cười: “Võ tiểu thư tính toán thật cao tay, tôi giúp cô giết Trần Ninh, lại cướp đoạt vợ Trần Ninh.”
“Mà cô cái gì cũng không cần trả giá, liền đạt được mục đích của cô, cô không biết là cô rất chiếm được tiện nghi hay sao?”
Võ Nguyệt Nguyệt nhíu mày: “Thế Tây Môn thiếu gia anh muốn như thế nào, anh còn muốn thủ lao gì, tùy anh mở: miệng.”
Tây Môn Vũ cười tà nói: “Tôi cái gì cũng không muốn, tôi ị chỉ muốn cô bồi tôi một đêm, đêm nay làm con điếm của riêng tôi.”
Vẻ mặt Võ Nguyệt Nguyệt hiện lên giận dữ!
Tây Môn Vũ bình tĩnh cười nói: “Không cần miễn cưỡng, không muốn thì thôi, tôi không thích miễn cưỡng người khác.”
Võ Nguyệt Nguyệt khẽ cắn môi: “Không miễn cưỡng!”
Cô ta nói xong cũng đỏ mặt, chậm rãi giống như con chó nhỏ trước mặt Tây Môn Vũ hạ xuống…
Mắt Tây Môn Vũ sáng lên, gắp gáp nhào tới.
Ba ngày saul Tỉnh Giang Nam, thành phố Trung Hải.
Trong một nhà hàng Tây cao cấp, hai người Trần Ninh cùng Tống Sinh Đình đang hưởng thụ bữa ăn dưới ánh nến.
Tống Sính Đình lấy ra một phần quà đưa cho Trần Ninh, cười híp mắt nói: “Đưa cho anh phần quài”
Trần Ninh kinh ngạc: “Sao đột nhiên tặng quà cho anh?”
Tống Sinh Đình cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của anh.
mà!”
Trần Ninh nghe vậy ngơ ngắn, từ sau khi mẹ của mình qua đời, không còn ai chúc mừng sinh nhật anh nữa, thế nên chính anh cũng không nhớ rõ sinh nhật của chính mình.
Không nghĩ tới Tống Sính Đình biết sinh nhật của anh, còn chuẩn bị quà cho anh nữa.
Tận đấy lòng anh thấy ám áp, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em.
Tống Sính Đình nói: “Mau mở ra nhìn xem, anh có thích hay không, em không có kinh nghiệm gì trong việc tặng quà sinh nhât, đây cũng là em tuỳ ý chọn.”
Trần Ninh mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một bật lửa hiệu cao cấp thuộc bản giới hạn.
Khẳng định là ngày thường Tống Sinh Đình thấy anh hút thuốc, nên mua cho anh.
Trần Ninh cười nói: “Cái bật lửa không tệ, anh rát thích.”
Tống Sính Đình nghe vậy cười vui vẻ!
Đúng lúc này, một nhân viên tạp vụ cầm một cành hoa hồng lại đây, đưa cho Tống Sính Đình: “Xin chào tiểu thư, đây là một vị tiên sinh phân phó tặng nó cho cô.”
Tống Sính Đình nhìn phía Trần Ninh, kinh ngạc nói: “Anh tặng cho em à?”
Trần Ninh lắc đầu!
Nhân viên tạp vụ cũng giải thích nói: “Là Tây Môn tiên sinh ở phía bàn bên kia, anh ấy phân phó đưa tới, mặt khác.
anh ấy còn thanh toán hóa đơn cho bàn của hai người, hơn nữa phân phó tôi mở một chai Lafite rượu vang đỏ năm 82, nói là mời tiểu thư cô uống một ly.”
Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình đều nhíu mày, nhìn về phía bàn cách đó không xa.
Sau đó thì thấy được một người đàn ông tuấn lãng một thân mặc đồ Tây màu trắng, người đàn ông này mang theo một vẻ tươi cười tà dị, giơ ly rượu vang về phía Tống Sính Đình.
Mặt cười của Tống Sính Đình liền trầm xuống!
Trần Ninh cũng lạnh lùng nói với người phục vụ: “Đem cành hoa hồng này ném vào thùng rác, còn có rác rưởi ở bàn bên cạnh, cũng bảo anh ta lập tức biến.”