Trên những chiếc ghế dài dưới đại lộ ở khu hoa viên Giang Tân..
Trần Ninh ngồi trên băng ghé, bình tĩnh hút một điều thuốc, nghe Điển Chử báo cáo.
Sau khi nghe Điển Chử báo cáo, hơi nhíu mày: “Anh nói Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Cao còn có và Trọng Lâu đều đã chết?”
Điển Chử cười khổ: “Đúng vậy, những tên này bị giết không rời thành phó Trung Hải.”
Trần Ninh tự hỏi: “Ai đã giết bọn họ?”
Điển Chử nói: “Tôi đã phái người đến điều tra, nhưng tay chân của người bên kia rất sạch sẽ. Có vẻ đã dọn dẹp xong. Hiện tại vẫn chưa phát hiện ra là ai đã làm việc đó.”
“Hơn nữa, không biết bên ngoài từ đâu có tin đồn bay trên trời rơi xuống.”
Trần Ninh nói: “Tin đồn gì?”
Điển nói: “Không biết bên ngoài tin đồn như thế nào, bọn họ đều nói là thiếu gia cậu giết đám người Cơ Thiếu Điển!”
Trần Ninh trầm tư sau khi nghe xong lời này, bình tĩnh nói: “Xem ra không đơn giản như vậy. Có lẽ có người ở đây gây sự, tính toán tôi!”
Điển Chử cho biết: “Hai trưởng lão nhà họ Cơ và nhà họ Khương đã rất tức giận khi biết cái chết của Cơ Thiếu Điển và những người khác.”
“Họ nghe tin đồn và nghĩ rằng chính thiếu gia đã giết đám người Cơ Thiếu Điền.”
“Nhà họ Cơ và nhà họ Khương hiện đang chuẩn bị dùng thực lực của hai gia tộc để đến thành phó Trung Hải tìm thiếu gia cậu để báo thù.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Xem ra có người đang tính toán tôi, cũng như nhà họ Cơ và nhà họ Khương. Người này sau lưng muón dùng họ Cơ và nhà họ Khương để đối phó với tôi.”
Khi Trần Ninh nói đến chuyện này, anh chợt nhớ ra trước đây mình đã bị theo dõi bí mật.
Anh hỏi: “Đúng rồi, hôm qua anh được yêu cầu điều tra Century Tower. Anh có tìm thấy nhân vật khả nghi nào không?”
Điểm Chử nói: “Tôi chỉ muốn báo cáo với cậu, khi tôi yêu cầu A Thất và Lão Bát điều tra Century Tower, đã phát hiện hai nhân vật thú vị!”
Điển Chử vừa nói vừa đưa một bức ảnh cho Trần Ninh!
Bức ảnh này được chụp bởi camera thang máy của Century Tower, trong ảnh có một phụ nữ và một nam giới, phụ nữ là Kiều An Na, và nam giới là Triệu Anh Minh, theo sau là một số thuộc hạ.
Trần Ninh không biết người trong ảnh, khẽ nhíu mày.
Điển Chử ngay lập tức giải thích: “Người phụ nữ này có lai lịch lớn. Cô ta là công chúa Kiều An Na của Ưng Quốc, cha cô ta là Tây Sách.”
Trần Ninh nghe xong, trầm ngâm, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Ánh mắt anh rơi vào Triệu Anh Minh!
Điển Chử giải thích: “Người đàn ông này tên là Triệu Anh Minh, công tử Triệu gia đến từ Tây Cảnh, có vẻ là người ngưỡng mộ Kiều An Na, làm việc cho Kiều An Na.”
Triệu gia?
Trần Ninh lập tức nhớ tới Triệu Nhược Long, Thống soái phương Tây!
Anh hỏi: “Người này có liên quan gì đến Triệu Nhược Long không?”
Điển Chử nói: “Người này là cháu của Triệu Nhược Long!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Anh tìm người kiểm tra Kiều An Na và Triệu Anh Minh.”
“Tôi có linh tính rằng hai người này có thể là hung thủ đã giết Cơ Thiếu Điển và những người khác, đồng thời họ cũng là mật vụ đứng sau muốn lợi dụng Cơ gia và Khương gia để đối phó với tôi.”
Điển Chử: “Tuân lệnh!”
Tại thời điểm này!
Thành phó, nơi ở của Cơ gia.
Cơ Thường, người đứng đầu Cơ gia, đang dẫn đầu một nhóm các thành viên quan trọng của Cơ gia đến gặp Khương Bình và một nhóm các thành viên quan trọng của Khương gia.
Gia trưởng của vương tộc đệ nhất và vương tộc đệ nhị của Hoa Hạ đang lên kế hoạch trả thù Trần Ninh.
Khương Bình nói: “Trần Ninh hung hãn như vậy, nếu không giết hắn, hai nhà chúng ta sẽ không còn mặt mũi, nhìn người cũng không còn kịp.”
“Cơ lão, đề nghị của tôi là chúng ta sử dụng tất cả nhân sự và sức mạnh của mình đến Trung Hải, tiêu diệt Trần Ninh.”
Cơ Thường gật đầu: “Suy nghĩ của tôi cũng giống như ông. Những bọn như Trần Ninh như vậy, phải dùng phương pháp khắc nghiệt để trấn áp, để thiên hạ biết hai nhà chúng ta lợi hại như thế nào.”
“Miễn cho về sau có a miêu a cẩu nhảy ra, cũng dám vuốt râu cọp của chúng ta.”
Khi Cơ Thường nói lời này, lộ ra vẻ lo lắng: “Hai nhà chúng ta quyết tâm đối với Trần Ninh, việc tiêu diệt Trần Ninh tất nhiên là một cái nhác tay.”
“Thế nhưng tôi nghe nói, võ tướng số 1 Hoa Hạ chúng ta, Thiếu soái Bắc Cảnh, đang khiêm tốn thăm hỏi ở thành phố Trung Hải.”
“Chúng ta đã dẫn một số lượng lớn thuộc hạ đến tàn sát đẫm máu cả nhà Trần Ninh ở Trung Hải, lỡ như quấy nhiễu đến Thiếu soái, vậy chúng ta xong đời rồi.”
Khương Bình nói: “Việc này cần được chú ý!”
“Như vậy đi, tôi có chút giao tình với với chỉ huy quân khu Trung Hải – thiếu tướng Vương Đạo Phương. Hai nhà chúng ta chọn một món quà giá trị và nhờ Vương Đạo Phương tặng cho Thiếu soái.”
“Bằng cách này, có thể nịnh bợi Thiếu soái và để lại ấn tượng trong tâm trí ngài ấy.”
“Thứ hai, chúng ta gây chiến ở Trung Hải, gây ra một trận cuồng phong đẫm máu. Thiếu soái néu biết chuyện thì sẽ không nói gì.”
Cơ Thường vui mừng khôn xiết khi nghe điều này, khen ngợi: “Vẫn là Khương lão ông suy nghĩ chu đáo!”
“Lúc trước tôi lấy được một kiện nguyên liệu ngọc đế hoàng lục, cho người ta biến thành đĩa ngọc, chiếc đĩa ngọc đề hoàng lục này, người khác ra giá 8,8 tỷ, tôi không đồng ý bán cho hắn!”
“Loại đĩa ngọc đế hoàng lục này, vừa vặn làm quà tặng cho Thiếu soái.”
Khương Bình nghe vậy nở nụ cười: “Có quà này, Thiếu soái khó có thể không nhớ tới Cơ lão ông, để gây ấn tượng với Thiếu soái, thật không tiếc tiền của!”
Cơ Thường cười nói: “Ngọc máy tỷ thì có là gì, làm cho Thiếu soái nhớ tới Cơ gia của chúng ta thì mới đáng.”
Rất nhanh!
Cơ gia và Khương gia đã chuẩn bị một món quà lớn, năm chiếc quan tài và vô số thuộc hạ, hướng đến Trung Hải với phong thái hùng dũng.
Chiếc đĩa đế hoàng lục đương nhiên sẽ được trao cho Thiếu soái.
Năm chiếc quan tài, đã được chuẩn bị cho gia đình năm người của Trần Ninh.
Sau khi Cơ gia và Khương gia đến Trung Hải, trước tiên định cư tại biệt thự sơn trang nghỉ mát.
Ngay sau đó, Cơ Thường và Khương Bình lập tức cầm lấy đĩa ngọc Đế Vương Lục, đi đến căn cứ của quân khu thành phố Trung Hải, cầu kiến Vương Đạo Phương.
Vương Đạo Phương biết rằng Cơ Thường và Khương Bình lý lịch không nhỏ, rất khách khí tiếp đãi bọn họ.
Cơ Thường nói với Khương Bình rằng hai người họ đến Trung Hải để làm việc riêng, họ được biết là Thiếu soái đang ở thành phố Trung Hải, họ mang theo một món quà, nhờ Vương tướng quân đưa nó cho Thiều soái.
Nói xong, cả hai cùng dâng đĩa ngọc Đề hoàng Lục lên.
Cơ Thường cười nói: “Chiếc đĩa ngọc này là món quà nhỏ chúng tôi chuẩn bị cho Thiếu soái!”
Khương Bình cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi không biết Thiếu soái sống ở đâu, cũng không dám quấy rày, xin Vương tướng quân giúp chúng tôi chuyển lễ vật đến dinh thự của Thiếu soái…”
Vương Đạo Phương là một võ tướng, rất hiếm khi tiếp xúc.
với đồ cỗ bằng ngọc bích và những thứ tương tự, ông biết rằng chiếc đĩa ngọc bích này không rẻ, nhưng không biết nó vài tỷ, cho rằng nó có giá trị là tám đến mười vạn!
Vì vậy, ông thản nhiên đồng ý: “Được rồi, tôi nhất định sẽ gửi quà của hai vịiđến dinh thự của Thiếu soái.”
Cơ Thường và Khương Bình nhướng mày, mỉm cười cảm ơn một lần nữa trước khi rời đi.
Vương Đạo Phương cử người mang chiếc đĩa ngọc đến nhà của Trần Ninh ở Giang Tân.
Trần Ninh từ miệng Điển Chử biết được Cơ gia và Khương gia dốc toàn bộ lực lượng, đến Trung Hải để trả thù anh. Người ta nói họ mang năm chiếc quan tài hoàn trả cho gia đình của anh.
Lúc này nghe nói đĩa ngọc này là do Khương gia và Cơ gia dành tặng cho anh.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm biếm.
Anh biết chiếc đĩa ngọc này được làm bằng chất liệu Đề Hoàng Lục có giá trị vài tỷ.
Cơ gia và Khương gia tặng quà nặng như vậy, tự nhiên là không rõ anh là Thiều soái.
Anh nghĩ thầm: “Néu Cơ Thường và Khương Bình biết rằng kẻ thù của họ và Thiếu soái mà họ dốc lòng nịnh nọt, đều là cùng một người, không biết biểu hiện của họ sẽ như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT