*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều quỳ trên mặt đất, run rẫy.

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Trần Ninh lại không để Cơ gia và nhà Khương gia vào trong mắt, lại còn dám giết con của hai nhà.

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao những người đàn ông xung quanh Trần Ninh lại mạnh mẽ như vậy.

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao ngay cả Trọng Lâu cũng không phải là đối thủ của Trần Ninh.

Hóa ra mọi chuyện là vì, Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, Hoa Hạ chiến thần Cơ gia và Khương gia mặc dù rất lợi hại, nhưng trước mặt thiếu soái, họ chẳng là gì.

Hai người Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều đều không ngốc, đắc tội đến nhân vật thiếu soái có thể chạm tới bầu trời, xin lỗi và cầu xin lòng thương xót là lựa chọn duy nhất.

Vương tộc ngàn năm cũng không ngu ngốc, nhất là phương diện muốn sinh tồn, bằng không bọn họ đã bị diệt môn từ lâu rồi, cũng không lưu truyền đến ngày nay.

Trần Ninh nhìn Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều đang quỳ trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Không phải vừa nói sẽ giết cả nhà tôi sao? Sao bây giờ hai người lại xin tha mạng rồi?”

Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều tái mặt khi nghe điều này, đầu họ đầm đìa mồ hôi và không thể nói nên lời.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ngẳng đầu lên, trả lời tôi!”

Hai người không còn cách nào khác, khó khăn ngắng đầu lên.

Khương Thiên Kiều run rẫy nói: “Thiếu, thiếu soái, chuyện này có rất nhiều hiểu lầm, Khương gia chúng tôi sai rồi.”

Trần Ninh khit mũi: “Sai lầm ở đâu?”

Khương Thiên Kiều nhanh chóng nói: “Em họ tôi Khương Đào, em ấy không nên thèm muốn vẻ đẹp của thiếu soái phu nhân, càng không nên chọc tức thiếu soái, em ấy bị thiếu soái đánh chét là tự chuốc láy!”

Cơ Thiếu Điển cũng len lén nhìn thi thể Cơ Thiếu Hạo cách đó không xa, anh ta cũng vội vàng nói: “Em tôi Cơ Thiếu Hạo, em ấy đụng phải thiếu soái, cũng là tìm lấy cái chết, chét cũng không hết tội.”

Khương Thiên Kiều lập tức nói thêm: “Tiểu bói Khương gia chúng tôi làm ra chuyện sai trái, Các vị trưởng bối trong gia tộc nên đến gặp thiếu gia nhận tội xin lỗi, tôi quay về sẽ đích thân báo cáo với ông nội, để ông ấy dẫn đầu đến xin lỗi thiều soái.”

Cơ Thiếu Điển cũng nhanh chóng tiếp lời: “Cơ gia chúng tôi cũng vậy, tôi quay về sẽ báo cáo sự thật với ông nội, để ông nội đưa trên dưới Cơ gia, đến nhận tội với thiếu soái.”

Sau khi biết thân phận của Trần Ninh, thái độ thừa nhận sai lầm của Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều đã trở nên rất tốt.



Nếu một tay súng bắn tỉa nhắm vào anh, anh chắc chắn sẽ cảm thầy có người đằng sau mình.

Vì vậy phán đoán của anh rằng không phải là một tay bắn tỉa mà có người đang bí mật theo dõi anh.

Điển Chử nhìn A Thất và lão Bát trong số Bát Hỗ Vệ, ra hiệu cho họ lặng lẽ rời đội và đi đến tòa nhà chọc trời để điều tra.

Anh ta và sáu Hỗ Vệ khác hộ tống Trần Ninh đi…

Cơ Thiếu Điển và Khương Thiên Kiều, cũng như Trọng Lâu, lái một chiếc Maybach, hướng về sân bay.

Xe vừa đến đường vành đai ở ngoại thành lân cận!

Bất ngờ một chiếc xe tải lao ra từ ngã tư và đâm thẳng vào thân chiếc Maybach của họ.

Rằm!

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên!

Chiếc xe Maybach đã bị một chiếc xe tải đâm vào và lăn hai lần trên không trước khi lao xuống đắt, kính xe vỡ nát hết cả túi khí bung ra.

Tài xế tử vong tại chỗ!

Khương Thiên Kiều bị ép vào trong xe, làu bàu một cách tuyệt vọng.

Cả Cơ Thiếu Điển và Trọng Lâu đều bê bết máu, họ khẽ run rẩy bò ra khỏi xe.

Họ vừa trèo ra khỏi chiếc xe bỏ hoang, thì nghe thấy tiếng bước chân giòn giã.

Sau đó, một đôi giày cao gót tỉnh xảo xuất hiện trước mặt Cơ Thiếu Điển!

Cơ Thiếu Điển không nhịn được ngắng đầu lên, liền nhìn thấy một nữ chủ nhân xinh đẹp đi giày cao gót, hóa ra là một mỹ nhân ngoại quốc cao lớn.

Người đẹp ngoại quốc này tất nhiên là Kiều An Na công chúa!

Bên cạnh Kiều An Na có Triệu Anh Minh, còn có một loạt những thuộc hạ đầy sát khí.

Triệu Anh Minh và mấy người thuộc hạ, không nói lời nào, đã rút súng lục của họ ra và chĩa vào Trọng Lâu đầy máu, bằng bằng vài phát súng, trực tiếp bắn Trọng Lâu lọc máu!

Tiếc cho một cao thủ Trọng Lâu!

Bị thương và chết bởi một khẩu súng.

Với điều thuốc trong miệng, Triệu Anh Minh cầm một khẩu súng lục, bằng bằng hai phát, đem người tên Khương Thiên Kiều đang la hét trong xe trực tiếp bắn chết Ngoài ra, anh ta còn thuận bồi thêm lên người tài xế lái xe và Cơ Thiếu Hạo mỗi người một phát súng.

Cơ Thiếu Điển nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy đã vô cùng đau buồn và phẫn nộ, anh ấy ngước khuôn mặt đầy máu lên, trừng mắt nhìn Kiều An Na và Triêu Anh Minh và những người khác, rồi cay đắng nói: “Các người là ai, tại sao lại giết chúng tôi?”

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play