*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bảo Trần Ninh cút ra ngoài!
Sắc mặt cả gia tộc Tống Thanh Tùng hơi thay đồi!
Trài qua bao nhiêu mira gió, cả nhà Tống Thanh Tùng hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của Trằn Ninh.
Nếu không có Trần Ninh, làm sao sự nghiệp bây giờ của Tống Sính Đình có thề thăng hoa?
Thậm chi là không khoa trương khi nói chính Trần Ninh là người đã tự tay đưa Tống Sinh Đình thành người giàu có.
Vậy mà bây giờ Diệp Chí Hùng coi Trần Ninh là cháu rể bình thường, còn nói Trần Ninh không có đủ tư cách nói chuyện, bảo Trần
Ninh cút ra ngoài.
Tống Trọng Bân là người đầu tiên lo lắng!Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho. com |Nh ả y hố truyện*miễn phí
Ông ấy vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, cậu ấy là con rể tôi.1′
Tống Trọng Bân đang uyển chuyển nhắc nhở Diệp Chi Húng rằng Trần Ninh lã con rề tốt của õng, trong cái nhà này lời nói của anh rất có trọng luqng, mong Diệp Chí Húng nói chuyện tử tế vói Trằn Ninh một chút.
Nhưng Diệp Chi Hùng là ai?
Cựu quan chức cấp cao ờ thù đô!
Mặc dù bây giờ đã nghi hưu, nhưng năm này qua năm khác ông ta đã vun đắp cho mình một khí chất cao cao tại thượng mà giờ khí chất ấy vẫn còn đó.
Thật ra tru’ớc giở ông ta cũng không đế ý đến thương nhân binh thường, cũng không để nhà họ Tống vào trong mắt.
Nếu không phải lần này muốn tìm kiếm con đường chi tiêu sau nghỉ hưu, nhìn trúng công việc kinh doanh của Tống Sính Đinh, ông ỉa sẽ không bao giờ đến thăm nhà họ Tống, chứ đừng nói lã nhở về quã khứ với nhã họ Tống.
Bên cạnh đó, mặc dủ ỏng ta đang ủ mưu kinh doanh của Tống Sính Đinh.
Nhưng trong tiềm thức ông ta vẫn không coi trọng người nhà họ Tống, trong tiềm thức õng ta là một người cao cao tại thượng, người nhà Tống phải nịnh nọt ông ta.
Lúc này, ông ta nghe xong lời nói cùa “rống Trọng Bân, thay vì nói chuyện tử tế với Trần Ninh, ông ta lại quay sang cười nhạo Tống
Trọng Bân: “Thì ra đây là đú-a con rế đưa thuốc lá giả cho cậu?”
Tống Trọng Bân đỏ mặt, xấu hổ.
Diệp Chí Hùng quay đẩu lại nhìn Trần Ninh, ngoài cười nhưng trong khõng cười nói: “Cậu nhóc, người trẻ tuổi nhất định phải làm đến nơi đến chốn, đừng đầu cơ trục lợi, làm kẻ lừa lọc.”
“Cậu muốn lấy lòng ba vợ lả đúng, nhưng cậu đưa thuốc lá giả cho ba vợ, đây là cậu sai rồi.”
“Đến lúc đó ngưòi ta không chỉ chê cười cậu, mà còn cười ba vợ cậu hút thuốc giả, biết không?”
Diệp Chí Hùng ở thủ đô một thời gian dài, cao cao tại thượng, sớm đã quen với cách nói chuyện của loại người này, sau khi nói xong còn cười nhạo Trần Ninh.
ông ta muốn nhìn thấy rrần Ninh xắu hổ, khốn cùng!
Nếu Trần Ninh bị ông ta nói đến mức đầu đồ mồ, mặt đỏ thì càng tuyệt hơn.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là Trần Ninh vẫn bình tĩnh.
Trằn Ninh quay đằu nhìn Tống Thanh Tùng, bình tĩnh hỏi: “Lão gia tử, ông ta là bạn của ông?v
Tống Thanh Tùng là con cáo già trong nháy mắt đã nhận ra, Trần Ninh thực sự tức giận.
Ông do dự nói: “Chuyện này…”
Trần Ninh nói: “Xem ra lão gia tử cũng không thừa nhận ông ta là bạn của ông!”
Trần gì không nhớ?n
Chu Nhược Thụ ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời nói của Diệp Chí Hùng, ỏng ta sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng hỏi: “Trần Ninh?”
Diệp Chí Hùng CU’O’I nói: “Đúng vậy, chính là thằng nhóc đó!”
Sau khi Chu Nhược Thụ chắc chắn đó là Trần Ninh, ông ta cảm thấy như đang ngồi trên kim châm, trong lòng rất bắt an.
Ông ta chảy mồ hôi nhễ nhại, vội hỏi: “Bây giò’ Trần tiên sinh đang ờ bên cạnh ngài?”
Trần tiên sinh?
Diệp Chí Hùng nhìn Trần Ninh, trong tiềm thức đáp: “Cậu nói Trần Ninh, đúng vậy, cậu ta đang ở ngay bên cạnh tôi. Tôi nói này Chu
Nhược Thụ, cậu phải cho tôi mặt mũi, cậu nhắt định phải chấn chỉnh cậu ta thật tốt…”
Chu Nhược Thụ nghe thấy vậy gằn như phát hoảng!
Ông ta vội vàng hạ giọng nói: “Diệp Chí Hùng, chuyện này tôi không thề giúp õng.”
“Trần tiên sinh cũng là người ông không đắc tội nồi, nếu ông đã xúc phạm ngài ấy, tốt nhắt là ông mau chóng xin lỗi ngài ấy đi, ông tự lo mà lảm!”
Chu Nhược Thụ biết Diệp Chí Hùng xảy ra mâu thuẫn với Trần Ninh, mà Trần Ninh đang ở bên cạnh đó, ông ta nào dám nói nhiều, SỌ’ tới mức trực tiếp cúp máy.
Người nhà Tống Thanh Tùng vểnh tai lên nghe, nhưng vẫn không nghe rõ lời cuối cùng mà Chu thành tôn nói, bởi vì hai câu cuối Chu
Nhược Thụ nói quá nhỏ.
Đám người Tống Thanh Tùng không nghe rõ, nhưng Diệp Chí Hùng thì nghe rõ.
Lúc này hai mắt Diệp Chí Hùng nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Như thế nào mà đường đường lã thánh tôn thành phố Trung Hải lại không dám đắc tội Trần Ninh?
Còn có Chu thành tõn, giống như rất kính SỌ! Trần Ninh!
Trần Ninh, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gi?
Diệp Chí Hùng nghi ngờ nhìn Trần Ninh, đoán nguồn gốc lai lịch của Trằn Ninh, theo như ông ta biết thì hình như ở Trung Hải không có người nào có thế lực hơn Chu thành tôn!
Nếu như có, thì chỉ có một!
Lúc ỏ’ Bắc Kinh, ông ta tình cờ biết được, gần đây thiếu soái Bắc Cảnh nghỉ phép ơ írung Hải, đoàn tụ cùng gia đình.
Vừa nghĩ tới đây, ông ta bất giác run lẻn, kinh hâi nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ: Không trùng hợp như vậy chứ!
Mã ngay lúc này, đột nhiên ờ bên ngoài có một nhóm binh sĩ!
Chiêm Thiết Quân đội trưởng đội cảnh vệ của tướng quân Vương Đạo Phương của thành phố Trung Hải, mang theo mười binh sĩ bưó^ vào, trên tay mỗi người binh sĩ đều cầm một món quà, cơ bản đều là thuốc lá và rượu.
Lúc mọi người nhìn thấy điều này, họ không
khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xày ra.
Chiêm Thiết Quân đi đến truớc mặt Trằn Ninh đưa tay lên, hành lễ với Trần Ninh, sau đó cung kính nói: “Trần tiên sinh, kỳ nghỉ lễ này, tưởng quân chúng tỏi có cử tói đến tặng ngài một chút quả, thuận tiện bảo tôi chào hỏi ngài/’Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho. com |Nh ả y hố truyện*miễn phí
Nghe vậy Trần Ninh cười nói: “Vương tướng quân khách sáo quá roi.”
Chiêm Thiết Quân cười nói: “ồng ấy biết ngài thích thuốc mạnh rưọ-u mạnh nên ra lệnh cho tôi mang một ít tới.”
Đang nói chuyện, những binh sĩ phía sau Chiêm Thiết Quân trình lên thuốc lá đặc biệt và rưọ’u.
Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng,
“Lão gia tử, cho người nhận lấy đi.”
Tống Thanh Tùng mỏ’ to mắt cười, hưng phấn nói với con cháu: “Mau nhận lấy, cảm ơn đội trưởng cảnh vệ Chiêm!”
Đám người Tống Trọng Bán rất hào hứng, cảm thấy nỏ’ mày nỏ’ mặt.
Cùng lúc đó, Tống Trọng Bân đắc ý liếc nhìn Diệp Chí Hùng, nghĩ thầm: Nhìn thấy chưa, đây là thuốc lá và rượu nội do con rể tôi đưa, là tướng quân quân khu thành phố Trung Hải Vương Đạo Phương ra lệnh cho người đưa tới, không phải háng giả!
Đầu Diệp Chí Hùng đâ sớm đồ mồ hôi nhễ nhại, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Bởi vì ông ta chú ý đến thuốc lá và rượu Chiêm Thiết Quân đưa tới, khác vói những loại thuốc lá và rượu nội bình thường.
Đây là loại thuốc lá và rượu nội tốt nhất, ngoài dòng chữ đặc cung trên hộp thuốc lá còn có hoa văn hình rồng mờ, chai rượu cũng vậy.
Đây là loại đặc cung chuyên dùng cho thủ trưỏng cao cấp!
Trách không được, lúc nãy Tống Trọng Bân nói thuốc ông ta hút mạnh hơn thuốc nội của mình.
Hóa ra thuốc mà Tống Trọng Bân hút là thuốc chuyên dùng cho thủ trưởng!
Đầu Diệp Chí Hùng đồ mồ hôi nhễ nhại, cả người run lên không ngừng, bời vì lúc này ông ta cơ bản đã đoán được thân phận của Trần Ninh, mười phần thì tám chín phần cậu ta là thiếu soái.
ông ta thực sự đắc tội với thiếu soái!
Ngay lúc này cả ý nghĩ muốn chết õng ta cũng có rồi!