*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Trần Ninh và Điển Chử ra khỏi nhà giam Trung Thành đã hơn mười giờ tối.
Trần Ninh cảm thấy hơi đói, liền bảo Điển Chử đến một con phố ăn đêm ở gần đó, ăn đêm một chút rồi trở về.
Rất nhanh, hai người liền đến phố ăn đêm, chọn bừa một chỗ ở một quán ăn rồi ngồi xuống.
Hai người gọi mây món xào và một đống đồ nướng!
Bỗng nhiên, một cô gái trẻ tuổi mặc váy quảng cáo nhãn hàng bia đến trước mặt Trần Ninh và Điển Chử, có chút ngại ngùng hỏi: “Chào hai anh, hai anh có muốn gọi chút bia không?”
Trần Ninh nhìn cô gái này, cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, độ tuổi trung học, mặc váy ngắn quảng cáo cho nhãn hàng bia, rõ ràng có chút lộ liễu.
Anh nhìn cô gái trông khá thanh tú, bình thản nói: “Cho hai két bia!”
Cô gái nghe vậy mặt mày hớn hở, vội vàng đi lấy bia cho Trần Ninh và Điển Chử.
Trần Ninh nhìn cô gái với động tác có chút lóng ngóng mở bia cho anh, thản nhiên hỏi: “Chắc cô vẫn là học sinh nhỉ, sao lại ra ngoài bán bia vậy?”
Cô gái nghe vậy cảnh giác nhìn Trần Ninh, nhưng khi ánh mắt cô gái gặp phải ánh mắt kiên định của Trần Ninh, cảm thấy một sự tin tưởng lạ lùng.
Cô gái khẽ nói: “Tôi là học sinh cấp hai, nhà nghèo, vì vậy sau khi tan
học lớp tự học buổi tối tôi đến đây bán bia, kiếm tiền đi học phụ giúp gia đình.”
Con của người nghèo sớm phải lo liệu việc nhà!
Trần Ninh gật đầu, tán dương nói: “Sống bằng sức mình, rất tốt!”
Cô gái nghe vậy mở to hai mắt, thật ra cô gái cũng không dám nói với giáo viên và bạn bè việc mình dùng thời gian sau giờ học đi bán bia, cũng không dám nói với bất cứ người quen nào.
Tất cả mọi người đều không đồng ý cô gái làm như vậy, Trần Ninh là người đầu tiên tán thành lựa chọn của cô.
Cô gái bất giác nhìn Trần Ninh thêm một chút, khẽ nói: “Cảm ơn đã hiểu!”
Chính vào lúc này, mấy tên trẻ tuổi tóc nhuộm sặc sỡ ờ bàn bên cạnh hét nói về phía cô gái: “Này, người đẹp, chỗ chúng tôi cần bia, lại đây!”
Cô gái vội vàng chạy qua, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi các anh cần mấy chai bia?”
Trong số mấy tên vô lại, một tên cầm đầu nhuộm tóc màu vàng, nhếch miệng cười nói: “Bia của em bao tiền một chai?”
Cô gái trả lời: “Bảy tệ một chai, nếu lấy một két, giá ưu đãi là bảy mươi tệ.”
Điều đáng tiếc là, mặc cho hắn dùng hết sức lực cơ thể cũng không có khả năng thoát ra được chút nào.
Hắn trợn mắt nhìn Trần Ninh: “Thằng ranh, mày dám lo chuyện bao đồng, muốn chết à!”
Hắn nói xong liền giơ một chân lên đá về phía dưới háng Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, cũng nhấc chân đá ra, tốc độ nhanh hơn, giành lấy vị trí trước tiên một bước đá trúng vào chân đối phương.
Rắc một tiếng!
Chân của tên tóc vàng nảy bị đá gãy. “A!”
Tên tóc vàng kêu lên thảm thiết!
Mấy tên đồng bọn của tên tóc vàng thấy vậy tới tấp gào tức giận xông lên.
Điển Chử không chút do dự ra tay, bịch bịch bịch mấy quyền, trực tiếp đánh ngã mấy tên đồng bọn của tên
tóc vàng.
Trần Ninh lạnh lùng nói với tên tóc vàng: “Xin lỗi cô gái này!”
Tên tóc vàng biết gặp phải người lợi hại, cố nén đau buốt từ chiếc chân gãy, run giọng nói xin lỗi với cô gái bán bia: “Người đẹp, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô.”
Cô gái ngẩng mặt nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh!”
Trần Ninh thấy vậy, nhịn không nổi nhìn cô gái một chút.
Trên người cô gái này thế mà lại có khí chất “hữu xạ tự nhiên hương”.
Trần Ninh lạnh lùng nói với tên tóc vàng: “Cút!”
Tên tóc vàng cùng mấy tên đồng bọn của hắn dìu đỡ nhau, chật vật rời đi.
Cô gái lúc này nhìn về phía Trần Ninh, cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”
Trần Ninh cười nói: “Chuyên cỏn con thôi, nhưng lần sau cô vẫn phải cẩn thận một chút, tốt nhất là có thể đổi
công việc, bởi vì người uống bia đều dễ gây sự.”
Cô gái gật đầu: “Vâng!”
Trần Ninh và Điển Chử quay người, định quay về chỗ tiếp tục uống rượu ăn đêm.
Cô gái không nhịn nổi nói: “Thưa anh, tôi tên là Quan Tẩm, có thể hỏi tên của anh không?”
Trần Ninh cười nói: “Tôi tên Trần Ninh!”
Chính vào lúc này đột nhiên một
chiếc xe Volkswagen Beetle lao tới, dừng lại ở bên cạnh.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy công sở bước xuống.
Cô gái này là phóng viên của đài truyền hình thành phố Trung Hải, Lý Vũ Đồng.
Lý Vũ Đồng nổi giận đùng đùng bước tới, một tay nắm lấy tay của Quan Tẩm, lớn tiếng nói: “Quan Tẩm, sao em lại ra ngoài làm thêm?”
“Không phải chị đã từng nói nhiệm vụ của em là học hành cho thật tốt, em
không có tiền đi học, chị sẽ tìm nhà hảo tâm giúp đỡ em sao?”
Quan Tẩm ra sức giãy giụa, hét lớn nói: “Em có thể sống bằng sức mình, em có thể tự kiếm tiền, em không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai!”
Lý Vũ Đồng tức giận nói: “Lảm càn!”
“Em khoe tài gì chứ, có người giúp đỡ em không tốt sao?”
“ông chủ Hoàng lần trước chị giới thiệu cho em, không phải anh ta đã đồng ý phụ trách tiền đi học mỗi tháng của em sao?”
“Có người giúp em, tại sao em không chấp nhận, cứ nhất định muốn ra ngoài làm thêm, em nhìn em bây giờ mặc váy ngắn trông ra bộ dạng gì chứ, lập tức về với chị.”
Quan Tẩm giãy giụa, khóc thét to: “Em không cần chị giúp em!”
“Em chán ghét việc người khác bố thí cho em, các bạn học đều nhìn em với ánh mắt khác thường.”
“Còn ông chủ Hoàng mà chị nói, miệng anh ta nói muốn giúp em hoàn thành việc học, nhưng anh ta giúp em là có điều kiện, sau lưng anh ta muốn em ngủ cùng anh ta!”
Cái gì?
Lý Vũ Đồng nghe vậy trợn tròn mắt.
Trần Ninh thấy vậy, nhịn không nổi lên tiếng: “Tôi nói cô này, đừng không quan tâm đến cảm nhận của người nhà, ý tốt nhưng lại làm thành chuyện xấu.”
“Nếu cô thật sự muốn giúp đỡ cô ấy, hãy sắp xếp cho cô ấy một công việc theo giờ phù hợp là được!”
“Thứ người ta cần là sự tôn trọng, người ta có thể tự mình nuôi mình!”
Lý Vũ Đồng trừng mắt, tức giận nói: “Anh là ai hả?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, một thực khách bình thường.”
Lý Vũ Đồng hừ lạnh: “Vậy liên quan đếch gì đến anh!”
Lý Vũ Đồng nói xong, kéo tay Quan Tẩm, nói: “Đi, chị đưa em về trường
trước, sau này nếu em thật sự muốn dựa vào làm thêm kiếm tiền học, tiền sinh hoạt, vậy chị sẽ giới thiệu một công việc tạp vụ ở đài truyền hình cho em.”
Trần Ninh nhìn bóng dáng Lý Vũ Đồng và Quan Tẩm, lắc đầu cười khổ.
Điển Chừ ở bên cạnh cười nói: “Cô gái này có chút đanh đá!”
Một tiếng sau, Trần Ninh và Điển Chừ ăn xong bữa khuya, lái xe về nhà.
Đi qua đoạn đường hẻo lánh, phát hiện một chiếc Beetle đậu ở ven đường.
Một cô gái mặc bộ váy công sở bị mấy thanh niên thân hình vạm vỡ vây chặn lại.
Cô gái này chính là Lý Vũ Đồng -người vừa rồi nói năng lỗ mãng với Trần Ninh.
Hóa ra, cô phóng viên Lý Vũ Đồng này có tính cách ngay thẳng, thường xuyên bới móc về các mặt xấu xa đen tối của xã hội, đắc tội với không ít người.
Lần này, cô ta bị kẻ thù dẫn người nửa đường chặn cô ta lại.
Trong số mấy tên vạm vỡ, một người đàn ông râu ria xồm xoàm dẫn đầu nhìn cô cười gằn nói: “Phóng viên Lý, xưởng làm giả của tôi bị cô vạch trần, khiến tôi bị phạt tán gia bại sản chỉ trong một đêm, tối nay tôi cùng mấy anh em tính sổ với cô.”
Lý Vũ Đồng hoảng sợ nói: “Các anh muốn làm gì?”
Người đàn ông râu ria cười đểu:
Làm gì? Làm cô đó!
Lý Vũ Đồng sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa hay cô chú ý đến một chiếc xe Hongqi dừng lại cách đó không xa, hơn nữa còn có hai người đàn ông từ trên xe bước xuống, chính là Trần Ninh và Điển Chử cô ta có duyên gặp một lần.
Lý Vũ Đồng như người rơi xuống nước vớ được phao, cuống quýt cầu cứu nói: “Bọn họ muốn làm nhục tôi, cầu xin các anh giúp tôi với!”
Đám người tên đàn ông râu ria, tên nào tên đó ánh mắt đều bất thiện,
cảnh giác trừng mắt nhìn Trần Ninh và Điển Chử.
Trần Ninh lấy thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng, sau đó lấy bật lửa châm thuốc, cuối cùng mới mỉm cười nói về phía Lý Vũ Đồng: “Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, liên quan đếch gì tới tôi chứ!”
Lý Vũ Đồng nghe vậy, trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không dám tin.
Người này cũng ghi thù quá đi mà!
- -----------------