Tối hôm sau, Trần Ninh và Tống Sính Đình lái BMW m760 tới khách sạn Đề hào, tham gia họp lớp trường Trung Hải.
Sảnh đơn rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Trong hội trường có cả tháp champagne, còn có dàn nhạc riêng đang đàn tấu một khúc nhạc vui vẻ.
Hơn trăm nam nữ trang phục lộng lẫy đang bưng champagne hay rượu vang đỏ đứng thành tốp năm, tốp ba nhỏ giọng trò chuyện.
Trong đó, người được chú ý nhất là một nam thanh niên tuần tú mặc âu phục trắng, trên sống mũi có đeo một chiếc kính tơ vàng.
Chính là hội trưởng hội học sinh của trường năm đấy, bây giờ cũng là tam thiếu gia nhà họ La ở tỉnh thành Thiên Hải, La Dược Phong.
Mấy người nam nữ như Đồng Lộ Lộ đang xúm vào quanh La Dược Phong như sao vây trăng, ra sức nịnh nọt La Dược Phong.
“La Dược Phong, anh đúng là niềm kiêu ngạo của trường Trung Hải chúng ta mài”
“Chúng ta sao có thể gọi tên La Dược Phong, phải gọi là Phong thiếu, hoặc là giám đốc La mới đúng!”
Cập nhật sớm nhất tại.
“Hì hì, Phong thiếu à, tôi có cô em họ mới về Trung Hải, người cũng rất xinh đẹp, hay là tôi gửi Wechat của con bé cho anh để hai người quen biết chút nhé?”
Đồng Lộ Lộ thấy có bạn học ảo tưởng muốn giới thiệu em họ cho La Dược Phong, lập tức cười hì hì nói: “Anh vừa vừa thôi nha Trương Tuấn, Phong thiếu người ta có người trong mộng rồi, hơn nữa còn là bạn học chúng ta đấy, em họ anh phải dẹp đi thôi.”
Mọi người nghe Đồng Lộ Lộ nói vậy đều lộ vẻ kinh ngạc, tò mò rốt cuộc là bạn học nữ nào may mắn như vậy, được Phong thiếu ưu ái thế?
La Dược Phong không trả lời thẳng thắc mắc của mọi người, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Phải rồi, sao vẫn chưa thấy Tống Sính Đình nhỉ?”
Tống Sính Đình!
Rất nhiều người đang có mặt nghe La Dược Phong nói vậy, dù có ngốc cũng hiểu.
Thì ra người trong mộng của Phong thiếu là hoa khôi giảng đường của Trung Hải năm đó, Tống Sính Đình!
La Dược Phong vừa nhắc tới Tống Sính Đình, lập tức nghe có người khẽ hô lên: “Ôi mẹ ơi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tống Sính Đình đến kìa.”
La Dược Phong cùng mấy người Đồng Lộ Lộ, Hạ Vĩ, Trương Tuấn đồng thời nhìn ra cửa, sau đó thấy một đôi nam nữ đi vào.
T Người cô gái mặc chiếc váy dài trễ vai, mái tóc dài búi cao lộ ra cái cỗ trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm, cao quý giống như thiên nga trắng kia chẳng phải là hoa khôi giảng đường Tống Sính Đình sao?
Còn thanh niên bên cạnh Tống Sính Đình là Trần Ninh.
Trần Ninh giống như rượu, là kiểu người nhìn qua thì rất bình thường, mà càng nhìn càng có hương vị đàn ông.
Sức cuốn hút của anh không hợp với ngoại hình.
Vì vậy, rất nhiều người nhìn thấy Trần Ninh, cảm giác đâu tiên là Trần Ninh không xứng với Tống Sính Đình mỹ miều xinh đẹp.
Hơn nữa, ở đây có rất nhiều người biết La Dược Phong thích Tống Sính Đình.
Mọi người đều muốn lấy lòng Phong thiếu, ánh mắt nhìn Trần Ninh đều mang theo thành kiến, thậm chí có người còn xì xào: “Mẹ, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình mới tới hội trường họp lớp, đám người La Dược Phong đã đi tới tiếp đón, sôi nỗi thân thiết chào hỏi với Tống Sính Đình.
Có người nhìn thấy bạn học cũ Tống Sính Đình thì vui vẻ thật lòng, cũng có không ít người nhiệt tình vì có tâm tư riêng.
Tống Sính Đình cười xinh đẹp chào hỏi với từng người, đồng thời giới thiệu Trần Ninh quen biết với mọi người: “Quên mắt không giới thiệu cho mọi người, đây là chồng tôi, Trần Ninh.”
Trần Ninh cũng mỉm cười khẽ gật đầu với mọi người, xem như có lời chào hỏi.
La Dược Phong híp mắt, đánh giá Trần Ninh bằng ánh mắt không tốt.
Chính là tên này, hôm qua đã dùng một chiếc Pagani con của gió làm anh ta mắt mặt.
La Dược Phong có tình nói: “Trần tiên sinh đang làm việc ở đâu vậy?”
Trần Ninh chưa nói gì, Tống Sính Đình đã mở miệng nói: “Chồng tôi mới xuất ngũ, đang tạm thời nghỉ ngơi ở nhà.”
Tống Sính Đình vừa nói xong, Trương Tuấn cao to vạm vỡ đã cười nhạo: “Hóa ra là một tên vô gia cư thất nghiệp!”
Tống Sính Đình nghe vậy, khẽ cau mày.
Năm học đại học, tên Trương Tuấn này chính là người hầu của La Dược Phong, cực kỳ nịnh nọt La Dược Phong, rất nhiều bạn học đều nói Trương Tuấn là con chó của La Dược Phong.
Tống Sính Đình phản bác: “Không phải là không có nghề nghiệp, chỉ là đang nghỉ ngơi một thời gian, chồng tôi muốn đi làm lúc nào cũng được.”
Trương Tuấn cười hì hì nói: “Cũng đúng, tôi nghe nói Sính Đình bây giờ đang là giám đốc một công ty, chồng muốn đi làm thì cô thu xếp được luôn ấy mà. Nhưng không biết thế có tính là chồng cô bám váy vợ không thôi ha ha.”
Tống Sính Đình nghe vậy, trong mắt hiện chút giận dữ, đồng thời còn rất lo lắng, cô sợ Trần Ninh giở tính, đánh vỡ mồm Trương Tuần tại trận.
Nhưng Trần Ninh lại không tức giận, La Dược Phong cũng giả vờ tốt bụng mở miệng: “Trương Tuấn, anh nói vậy hơi quá đáng.”
Chuyện này vốn do La Dược Phong khơi mào, Trương Tuấn chỉ thuận theo cười nhạo Trần Ninh một trận, giờ La Dược Phong còn giả vờ làm người tốt!
Đồng Lộ Lộ cũng nhân cơ hội hòa giải: “Phải rồi phải rồi, mọi người đều là bạn học, họp lớp lần này là để liên lạc tình cảm là chính. Không được xỉa xói nhau, đến đến đến, tất cả đều ngồi xuống uống rượu đi.”
Tất cả mọi người nhanh chóng ngồi xuống uống rượu.
La Dược Phong liếc nhìn ra hiệu Trương Tuấn, Trương Tuấn hiểu ý, lập tức cười hì hì nói xin lỗi với Tống Sính Đình: “Tống Sinh Đình, cô biết tôi lắm miệng, lúc nãy nói năng lỗ mãng, tôi xin lỗi cô nhé.”
Tống Sính Đình ngồi cạnh Trần Ninh, bình tĩnh nói: “Tôi không để bụng.”
Trương Tuấn cười ha hả nói: “Vậy thì tốt rồi, cô đừng trách tôi, tôi cũng chỉ tiếc cho cô mà thôi. Cô là hoa khôi giảng đường của đại học Trung Hải chúng ta năm đấy, giờ còn là giám đốc một công ty, thế mà lại gả cho một thằng vô dụng. Tôi cảm thấy chỉ có cao giàu đẹp như Phong thiếu của chúng ta mới đẹp đôi với cô thôi.”
Trương Tuần vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người ngồi đây đều khác nhau.
La Dược Phong mỉm cười, liếc mắt đưa tình nhìn Tống Sính Đình, không hề che giấu việc anh ta thích Tống Sính Đình.
Trong lòng Tống Sính Đình vẫn rất bênh vực Trần Ninh, thấy Trương Tuấn có tình nhục mạ Trần Ninh nhiều lần như vậy, cô lập tức không ngồi yên được, muốn nồi nóng.
Nhưng Trần Ninh lại nắm tay cô, ý bảo cô không cần chấp với tên tiểu nhân này.
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Tiểu Đình, anh thấy buổi họp lớp của em hôm nay chẳng có gì hay ho cả, nếu không còn gì nữa thì mình về nhà sớm để nghỉ ngơi đi.”
La Dược Phong thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình muốn về, lập tức cuống lên.
Đêm nay anh ta có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối không thể để Tống Sính Đình về sớm như vậy.
Nếu bây giờ Tống Sính Đình đã về rồi thì sao anh ta có thể bắt được trái tim cô chứ?
Vì vậy, anh ta vội vàng nói với Tống Sính Đình: “Sính Đình đừng về vội, tôi nhớ rõ lúc đi học em rất thích âm nhạc cổ điển, cực kỳ hâm mộ dương cầm gia nỏi tiếng Tình Tình. Đúng lúc tôi biết là gần đây cô ấy tới Trung Hải thăm bạn bè nên đã cử người mời cô ấy tới đây biểu diễn cho chúng ta nghe một khúc, chẳng lẽ em không muốn nhìn thần tượng diễn tấu trực tiếp sao?”
Tình Tình, bậc thầy dương cầm gia nỗi tiếng, nhất là ở lĩnh vực âm nhạc cổ điển, kỹ nghệ cao siêu, rất nỗi tiếng ở cả quốc tế.
Nhưng cô ấy rất ít khi biểu diễn thương mại, thỉnh thoảng mới tổ chức tuần diễn quốc tế.
Từ nhỏ, Tống Sính Đình đã rất thích âm nhạc, nhất là âm nhạc cỗ điển.
Lúc cô còn đi học đã là fan của Tình Tình, lúc này nghe thần tượng muốn tới đây diễn tấu, cô cũng động lòng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi về.
Tuy cô muốn nghe thần tượng diễn tấu trực tiếp, nhưng càng không nỡ để Trần Ninh ở đây bị mọi người cười nhạo.
Trần Ninh nhìn ra Tống Sính Đình rất muốn nghe dương cầm gia kia diễn tấu, thản nhiên nói: “Tiêu Đình, nếu em muốn nghe dương cầm gia diễn tấu thì chúng ta ở lại thêm một lúc cũng được.”
La Dược Phong nói: “Đúng vậy, tôi vừa biết Tình Tình đến Trung Hải đã cử người đi mời cô ấy, chắc là cô ấy tới ngay đây.
Lúc này, thuộc hạ Quỷ Thủ của La Dược Phong đã từ ngoài về.
La Dược Phong thấy Quỷ Thủ, vội hỏi: “A Quỷ, sao rồi, cậu theo lời dặn của tôi, mời dương cầm gia Tình Tình tới không?”
Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn Quỷ Thủ, nam nam nữ nữ giới quý tộc đều lấy cơ hội nghe bậc thầy dương cầm Tình Tình diễn tấu trực tiếp làm vinh dự, lúc này đều đang vô cùng mong đợi.
Quỷ Thủ xấu hỗ nói: “Xin lỗi Phong thiếu, tôi không mời được cô Tình Tình tới.”
La Dược Phong vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu nói sao cơ, chẳng phải tôi đã nói là phí biểu diễn bao nhiêu cũng được sao, rốt cuộc thì cậu có nói cho cô ấy biết thân phận của tôi không?”
Đường đường là hào môn tỉnh thành, tam thiếu gia La gia, dùng số tiền lớn mời Tình Tình biểu diễn một khúc lại bị từ chối?
La Dược Phong cảm thấy mắt mặt không dám nhìn người!
Quỷ Thủ cúi đầu noí nhỏ: “Không phải là chuyện tiền nong, tôi cũng đã nói thân phận của Phong thiếu, nhưng cô Tình Tình lại có buôi biểu diễn vào lúc này, vì vậy không thể tới đây.”
La Dược Phong không vui nói: “Rốt cuộc là ai trâu bò thế, La Dược Phong tôi muốn mời Tình Tình tới biểu diễn mà họ không dám cho đi sao?”
Quỷ Thủ nói nhỏ: “Phong thiếu, là các lãnh đạo thị trưởng Trung Hải, Tình Tình biểu diễn cho thị trưởng nghe, nên…”
La Dược Phong nghe vậy lập tức xấu hổ, tuy anh ta là tam thiếu gia La gia ở tỉnh thành, nhưng cũng không có tư cách so với thị trưởng Trung Hải.
Anh ta không có năng lực để Tình Tình mặc kệ các lãnh đạo thị trưởng tới đây biểu diễn.
Anh ta cảm thấy rất xấu hỗ, cũng rất mất mát, hậm hực nói: “Thì ra là diễn tấu cho các lãnh đạo thị trưởng, vậy thì không trách được, chỉ có thể mời cô ấy lần sau, thật là đáng tiếc quá.”
Mọi người ở đây nghe vậy đều tiếc nuối, vốn cho là có thể nghe bậc thầy dương cầm diễn tấu, không ngờ lại không được như ý.
Người mắt mát còn có Tống Sính Đình, cô biết Tình Tình hầu như đều ở nước ngoài, lần này không được nghe diễn tấu trực tiếp, e rằng khó có lần sau.
Trần Ninh nhìn ra Tống Sính Đình mắt mát, bỗng mỉm cười nói: “Tiểu Đình, nếu em thật sự muốn nghe dương cầm gia kia diễn tấu trực tiếp thì anh gọi điện bảo cô ấy lại đây, đàn cho em nghe là được.”
La Dược Phong, Quỷ Thủ, Đồng Lộ Lộ, Hạ Vĩ và mấy người Trương Tuấn nghe Trần Ninh nói vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười lạnh.
Ngay cả Phong thiếu cũng không mời được, một tên vô gia cư thất nghiệp như Trần Ninh dựa vào cái gì mà gọi Tình Tình đi trước mặt các lãnh đạo, thị trưởng chứ?
Đám người La Dược Phong đều cười lạnh, Trương Tuấn cười nhạo ra mặt: “Ha hả, cũng không tiểu một bãi rồi tự soi xem mình là ai, ngay cả Phong thiếu cũng không thể mời cô Tình Tình tới thì một tên ăn bám như anh còn dám ở đây khoác lác à?”
Trước đó Trương Tuần ăn nói lỗ mãng nhưng Trần Ninh chỉ coi anh ta là một vai hề lố bịch, không thèm chấp với anh ta.
Nhưng Trương Tuấn được đằng chân lân đằng đầu, sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi mời được cô Tình Tình tới thì anh muốn sao?”
Trương Tuấn thấy Trần Ninh chỉ là một tên bám váy vợ còn dám nói chuyện với anh ta như vậy, lập tức cười lạnh.
Trương Tuần làm trò trước mặt mọi người, khom lưng cầm gạt tàn thuốc trên mặt bàn, đổ cả tàn thuốc và đầu lọc thuốc vào một ly vang đỏ, sau đó còn ghê tởm nhỗ đờm vào đấy.
Trương Tuấn chỉ ly nước kinh tởm kia, khiêu khích Trần Ninh: “Nếu anh mời được cô Tình Tình tới, tôi sẽ uống hết ly nước này rồi cút khỏi đây. Còn nếu anh không thể mời cô Tình Tình tới, vậy thì anh sẽ phải uống nó rồi cút, sao, cược không?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Khinh người rồi nhục mặt, anh uống chắc ly nước này rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT