*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Hạo vừa thấy được tính cách mạnh mẽ và thân thủ đáng sợ của Trần Ninh.
Cộng thêm Trần Ninh là ông chủ của con gái mình nên nhất định phải có vô số tài sản.
Vương đội trưởng cũng rất tôn trọng Trần Ninh, điều đó cho thấy bối cảnh của Trần Ninh không hề nhỏ.
Ánh mắt Tần Hạo nhìn Trần Ninh càng ngày càng nóng.
Trần Ninh đơn giản là chính con rễ lý tưởng vừa có quyền lại vừa có nhiều tiền thiên hạ có một không hail Ông ta bèn cười nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh lần này rất cảm ơn anh đã giúp đỡ hai cha con chúng tôi. Tôi không biết làm cách nào để báo đáp anh.”
Trần Ninh thực sự không có cảm tình tốt với con ma cờ bạc như Tần Hạo.
Anh chỉ giúp đỡ vì nễ mặt Tần Triều Ca.
Anh lạnh lùng nói: “Ông không cần cảm ơn tôi, nếu muốn thì cảm ơn con gái ông đi!”
Tần Triều Ca cảm kích nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, một trăm triệu này coi như tôi nọ anh, tôi sẽ làm việc cho anh để từ từ trả lại.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi cũng không phải bỏ tiền ra nên cô không cần trả lại tiền cho tôi.”
Tần Hạo lập tức nói: “Đúng, đúng vậy, con gái tôi với ông Trần quan hệ tốt như vậy, không cần phân biệt rõ ràng như thé… Mà Trần tiên sinh, anh đang tìm hiểu con gái tôi sao?”
“Để tôi nói cho anh biết, con gái tôi chưa từng yêu ai, vẫn là cô gái ngây thơ trong trắng…”
Trần Ninh nghe vậy lập tức chết lặng!
Tống Sính Đình cũng chết lặng!
Tần Triều Ca càng thêm xấu hỗ và tức giận, lập tức ngắt lời: “Cha, cha đang nói linh tinh cái gì vậy!”
“Trần tiên sinh là ông chủ của con và đã kết hôn rồi. Vợ anh ấy là Tống tổng trước mặt. Xin cha đừng đùa nữa, được không.”
Tần Hạo vừa nghe xong thì sững sờ, nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đinh trai tai gái sắc, đều không giấu được vẻ thất vọng.
Ông ta vô cùng thất vọng nói: “Vậy mà đã lấy vợ rồi, thật tiếc, thật đáng tiếc …”
Tần Triều Ca đỏ bừng cả mặt, tức giận nói: “Cha mau chóng nhặt lại tai của mình rồi đến bệnh viện xem có thể nói lại được không. Đừng nói nhảm ở đây, thật xấu hổ.”
Tần Hạo nghe vậy liền vội vàng nhặt tai lại rồi cùng Tần Triều Ca đi bệnh viện.
ÿ Trên một chiếc máy bay chở khách nhỏ bay về phía bắc!
Đồng Kha ăn mặc trang nhã đang ngồi.
Cô ấy đã lâu không về nhà, lần này được nghỉ mấy ngày nên bèn quay về thăm nhà.
Nhưng mài!
Cô ấy vẫn đang trên đường về nhà, máy bay còn chưa bay đến phía bắc mà cô đã bắt đầu nhớ cả nhà chị họ.
Cô không nhịn được lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra xem ảnh cả nhà chị họ.
Nói là xem ảnh cả nhà chị họ nhưng thật ra, cô là đang xem ảnh của Trần Ninh nhiều nhát.
Cô nhìn ảnh chụp lén của Trần Ninh trong điện thoại di động, tự đáy lòng không khỏi thốt lên: Anh rễ thật là đẹp trai, đám tiểu thịt tươi trên ti vi so với anh rễ thật đúng là không bằng cả phân chó.
Lúc này, ngồi bên cạnh cô, một người đàn ông bị gãy chân vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Người đàn ông bị gãy chân ngáp dài buồn ngủ nói: “Tại sao còn chưa đến được phía bắc?”
“Tại sao chuyến bay lần này có vẻ đặc biệt chậm như vậy?
Nửa ngày rồi còn chưa tới sân bay quốc tế phía Bắc.”
Người đàn ông bị gãy chân này chính là Lý Tử Dương, người vừa lên máy bay chạy trốn về phía bắc.
Lý Tử Dương lẫm bẩm, vừa nhìn thây Đồng Kha ở chỗ ngồi bên cạnh đang nghịch điện thoại di động, bèn thản nhiên hỏi: “Này mỹ nhân, mấy giờ rồi?”
Đồng Kha giơ điện thoại lên cho đối phương xem: “Năm giờ chiều rồi!”
Lý Tử Dương nhìn điện thoại của Đồng Kha, thứ đầu tiên hắn chú ý tới không phải là vạch thời gian ở trên cùng màn hình, mà là ảnh chụp Trần Ninh trên màn hình.
Hắn ta lập tức nheo mắt, buột miệng: “Trần Ninh?”
“Cô có quan hệ gì với tên khốn này?”
Đồng Kha đã là fan nhỏ của Trần Ninh!
Trong tâm trí cô, Trần Ninh là một anh hùng, một thần tượng và là người đàn ông hoàn hảo nhát trên thế giới.
Sự tồn tại hoàn hảo trong tâm trí cô đương nhiên không thể chịu đựng được sự sỉ nhục và lời lẽ thô tục dù là nhỏ nhất của người khác.
Hơn nữa, tính tình của Đồng Kha thẳng thắn, không phải một cô gái nhu nhược bình thường.
Cô ấy nghe thấy Lý Tử Dương mắng Trần Nin như vậy thì hai mắt phượng mở to, đôi lông mày lá liễu dựng lên, giơ tay và tát thẳng vào mặt Lý Tử Dương.
Bốp một cái vang giòn khiến Lý Tử Minh sững sò!
Đồng Kha vẫn còn tức giận, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận chỉ vào mũi Lý Tử Dương chửi bới: “Tôi không cho phép anh xúc phạm anh rễ tôi!”
Anh rễ!
Lý Tử Dương sờ sờ mặt nhìn Đồng Kha, cuối cùng cũng hiểu được cô gái này là em dâu của Trần Ninh.
Lúc này, hai vệ sĩ có nhiệm vụ hộ tống Lý Tử Dương trở về phương bắc, từ chỗ ngồi khác kinh ngạc hỏi: “Tam thiếu gia, sao vậy?”
Lý Tử Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đột nhiên trở nên xấu xa: “Trần Ninh đánh tôi thành ra thế này, con mụ xấu xa nhà cô còn dám tát tôi mạnh như vậy.”
“Hoàng Tam, Trương Dương, bắt lấy cô ta.”
Hai người của Lý Tử Dương đang chuẩn bị tấn công Đồng Kha.
Lúc này, một nhân viên an ninh trên máy bay phát hiện có điều không ổn bèn đi tới, quát lớn: “Các người muốn làm gì!”
Lý Tử Dương cùng hai tên thủ hạ của hắn quay đầu lại!
Đồng Kha nhân cơ hội chạy đi đến toilet máy bay, trốn vào trong đó rồi lập tức khóa cửa lại.
Lý Tử Dương thấy vậy tức giận nói: “Tôi là tam thiếu gia của Lý Phiệt ở thành phố Phụng Thiên phía Bắc, Lý Tử Dương.”
“Các người tốt nhất đừng quản nhiều chuyện, nếu không sẽ chính là đối đầu với Lý Phiệt chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến các người ăn không ít khổ.”
Lý Phiệt!
Bùm!
Dù là nhân viên an ninh máy bay, tiếp viên cách đó không xa hay những hành khách xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Phiệt nổi bật và quyền lực đến nỗi ngay cả các hãng hàng không cũng không dám khiêu khích họ.
Mọi người cúi đầu, giả bộ như không thấy gì, không quản chuyện không liên quan nữa.
Thấy mọi người sợ hãi mình như vậy, Lý Tử Dương lộ ra vẻ đắc ý, cười lạnh nói: “Hoàng Tam, Trương Dương, mau đưa con bé đó ra ngoài cho tôi.”
Hoàng Tam và Trương Dương đồng thanh: “Vâng, tam thiếu gia!”
Ngay sau đó, Hoàng Tam và Trương Dương mạnh mẽ đập tung cánh cửa, kéo Đồng Kha ra ngoài.
Đồng Kha liều mạng giãy dụa: “Thả tôi ra, các người còn dám lộn xôn, anh rê tôi sẽ không tha cho các người.”
“Muốn trách thì trách anh rễ cô đã đắc tội tôi, ha ha ha.”
Đồng Kha nhìn Hoàng Tam cùng Trương Dương càng ngày càng lại gần, run giọng nói: “Anh rễ sẽ không tha cho các người…”
Lý Tử Dương đắc thắng cười: “Anh rễ cô, Trần Ninh sao?”
“Hắn đâu, bảo hắn đi ra, tôi muốn xem hắn ta làm thế nào có thể không tha cho tôi?”
Lời vừa nói xong, máy bay bất ngờ rung lên khiến các hành khách đều lảo đảo.
Đồng Kha ngã xuống ghế, Hoàng Tam và Trương Dương đều ngã xuống đất.
Lý Tử Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Có chuyện gì vậy?”
Có người lập tức nói nhỏ: “Máy bay hạ cánh, chúng ta đang ở trên sân bay rồi.”
Lý Tử Dương nhìn ra ngoài cửa số máy bay, máy bay quả nhiên là đang hạ cánh.
Nhưng hắn ta cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, sân bay bên ngoài không phải là sân bay quốc tế thủ đô phía bắc!
Đây là sân bay nào?
Ngay khi Lý Tử Dương đang thắc mắc, đột nhiên có người hét vào tai hắn ta: “Sân bay Trung Hải, trời ạ, chúng ta bay trên bầu trời mấy tiếng đồng hồ, đi một vòng rồi chúng ta trở lại sân bay Trung Hải.”
Cái gì!
Lý Tử Dương nghe vậy vô cùng kinh ngạ!
cNgay sau đó, máy bay đã hạ cánh thành công.
Ngay khi máy bay hạ cánh, xung quanh đã bị rất đông xe cảnh sát và xe công vụ đặc biệt vây quanh.
Hàng trăm cảnh sát đặc nhiệm được trang bị súng tiêu liên không hiểu vì sao đã bao vây kín máy bay.
Lý Tử Dương và những hành khách khác trên máy bay đều vô cùng kinh ngạc.
Cửa cabin mở ra, đường dẫn từ máy bay hạ xuống.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Vương Trí Hành và rất đông cảnh sát đặc nhiệm đã lên máy bay.
Các súng tiểu liên của cảnh sát đặc nhiệm đều nhắm vào Lý Tử Dương, họ cùng nhau hô to: “Giơ tay lên, nếu có phản kháng thì sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.”
Lý Tử Dương cùng hai tên thuộc hạ mặt không chút máu nhanh chóng giơ tay lên.
Nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sinh Đình, Đồng Kha vui mừng chạy tới như đang nằm mơ: “Chị họ, anh rể!”
Tống Sính Đình tiến lên đỡ Đồng Kha, nhẹ giọng nói: “Không Sao rồi.”
Trần Ninh nhìn Lý Tử Minh đang giơ hai tay lên tràn đầy kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.
- -----------------