*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Team truyen one xin lỗi cả nhà vì có vài chương trước nội dung không được tốt, cụ thể chương 437 mong cả nhà thông cảm, team sẽ rút kinh nghiệm để nội dung được tốt hơn.
Lý Tử Minh nhanh chóng xem xong thông tin của Tần Triều Ca và Tống Sính Đình. Hắn ta đã biết được điểm yếu của Tần Triều Ca và Tống Sinh Đình.
Điểm yếu của Tần Triều Ca chính là cha cô ấy!
Cha cô, Tần Hạo, là một người cờ bạc, suốt ngày rượu chè cờ bạc, nều thua thì liền đi vay nặng lãi.
Những năm gần đây, Tần Triều Ca không biết đã trả bao nhiêu nợ cờ bạc cho cha cô ấy!
Nhưng Tần Hạo vẫn không biết hối cải, hiện tại vẫn cờ bạc khắp nơi, nợ nần chồng chất.
Tống Sính Đình vốn không có điểm yếu, nếu vẫn khăng khăng tìm điểm yếu thì chỉ có một là cô quá tốt bụng và rất quan tâm đến gia đình.
Sau khi đọc thông tin của Tần Triều Ca và Tống Sính Đình, Lý Tử Minh quyết định bắt đầu với Tần Triều Ca.
Bởi vì Tần Triều Ca vẫn đang phụ trách dự án thuốc đặc trị ung thư gan và loại thuốc đặc trị ung thư gan vẫn chưa chính thức ra mắt.
Hơn nữa, Lý Tử Minh cảm thấy thuốc đặc trị ung thư gan mang lại nhiều lợi ích hơn rất nhiều so với vắc-xin ung thư gan, trước tiên hắn phải tóm được Tần Triều Ca thì mới giành được dự án thuốc đặc trị ung thư gan.
Hắn ta nói với Long Bá Hoàng: “Chú Long, chú hãy trả hết nợ cờ bạc mà Tần Hạo nợ.”
“Còn có, lập tức đưa tôi đi gặp ông ta.”
Long Bát Hoang nói: “Vâng, Nhị thiều!”
Chỉ trong vài giờ, theo yêu cầu của Lý Tử Minh, Long Bát Hoang đã trả hết các khoản vay trực tuyến, vay ngân hàng, cho vay nặng lãi và các khoản nợ cờ bạc khác nhau mà Tần Hạo còn nợ, tổng cộng hơn 100 triệu NDT.
Ngoài ra, ông ta còn bắt chính Tần Hạo về gặp Lý Tử Minh.
Tần Hạo cao 1,8m, dáng người cao gầy, dung mạo không tồi, nhưng ánh mắt nhìn quanh quần lại có sự gian xảo của một con bạc.
Ông ta được Long Bát Hoang đưa đến câu lạc bộ Đề Hào, nhìn những vệ sĩ mặc vest đen và đôi mắt sắc lạnh ở sảnh phụ của câu lạc bộ, tim ông ta đập loạn xạ.
Long Bát Hoang nói: “Đây là Nhị thiếu của Lý Phiệt chúng tôi, nhị thiếu của chúng tôi đã trả hết tất cả những món nợ mà ông đang nợ.”
Tần Hạo kinh ngạc nhìn Lý Tử Dương, tuy rằng không biết Lý Tử Dương vì sao trả nợ cho mình, nhưng đột nhiên xuất hiện thần tài như vậy trả nợ cho ông ta, đây đơn giản chính là vui mừng từ trên trời rơi xuống!
Ông ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Lý Tử Minh và nở Ũ một nụ cười nịnh hót: “Cảm ơn Lý công tử rất nhiều…”
Khóe miệng Lý Tử Minh hơi nhếch lên: “Ha, ông không cần cảm ơn tôi. Tôi đã giúp ông trả nợ 100 triệu, hiện tại ông nợ tôi 100 triệu, ông sẽ phải trả lại cho tôi, hơn nữa tiền lãi của tôi còn cao hơn so với những chủ nợ trước đây của ông.”
Tần Hạo nghe vậy sững sờ, hoảng sợ nói: “Lý công tử, anh định làm gì?”
“Trên người tôi không có một xu, anh chuyển hết nợ của tôi lên người anh thì cho dù anh có giết tôi thì tôi cũng không có tiền trả lại cho anh!”
Tần Triều Ca nói xin lỗi Trần Ninh và Tống Sính Đình, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại di động là cuộc gọi của cha cô bèn khẽ cau mày: “Trần tiên sinh, Tống tổng, nếu không phiền thì tôi có thể ra ngoài nhận điện thoại được không? “
Trần Ninh cười nói: “Cô cứ tự nhiên!”
Tống Sính Đình cũng nói: “Bác sĩ Tần, vậy các cô cứ làm việc đi. Chúng ta nói chuyện công việc xong rồi. Tôi và Trần Ninh về trước.”
Nói xong, Trần Ninh và Tống Sính Đình rời đi.
Tần Triều Ca đóng cửa phòng làm việc, nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nói, tiếng kêu cứu thảm thiết của Tần Hạo từ trong điện thoại truyền đến: “Con gái, lần này con nhất định phải cứu cha, nếu không cha sẽ bị chém thành nhiều mảnh gửi cho con…”
Tần Triều Ca nghe được lời nói của Tần Hạo, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Trần Ninh vừa lái chiếc xe hồng kỳ vừa trò chuyện và cười đùa với Tống Sính Đình đang ngồi ở ghế phụ. Từ từ lái xe ra khỏi khu nhà của viện nghiên cứu Hi Vọng.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Porsche 718 phóng vụt lên lao qua chiếc xe hồng kỳ của họ khiến hai chiếc xe suýt va chạm.
Trần Ninh khẽ nhíu mày, ý nghĩ đầu tiên là bên kia sao lại lái xe như vậy, chẳng lẽ là đang gấp rút đi đầu thai hay sao? Không để ý đến an toàn chút nào!
Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Này, đó không phải là xe của Tần tiểu thư sao?”
“Cô ấy vẫn đang trả lời điện thoại khi chúng ta ra về. Làm sao cô ấy có thể lái xe nhanh và nguy hiểm như vậy ra ngoài?
Không phải là đã xảy ra chuyện gì với cô ấy đấy chứ?”
Trần Ninh cau mày nhìn chiếc Porsche càng lúc càng xa về phía trướ!
c Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là cuộc gọi của Điễn Chử.
Trần Ninh trả lời điện thoại!
Giọng nói của Điển Chử từ trong điện thoại truyền đến: “Thiếu gia, không hay rồi, Nhị thiếu gia Lý Phiệt là Lý Tử Minh đã đưa người tới Trung Hải rồi.”
“Lý Tử Minh cũng làm bị thương một số thám tử bảo vệ Lý Tử Dương và giải cứu Lý Tử Dương.”
Trần Ninh nhíu mày: “Lý Tử Dương hiện tại ở đâu?”
Điễn Chử: “Trên một chuyến bay về phương bắc!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn chạy trốn trở về phương bắc sao, hắn suy nghĩ nhiều quá rồi, bắt hắn quay về.”
Điển Chử: “Tuân lệnh!”
Trần Ninh cúp máy, Tống Sính Đình hỏi Trần Ninh: “Sao vậy?”
Trần Ninh cười: “Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bác sĩ Tần vừa nghe điện thoại vừa hốt hoảng lái xe ra ngoài. Ngược lại anh cảm thấy cô ấy có thể đã gặp rắc rối. Chúng ta đi theo xem chuyện gì đang xảy ra.”
Tống Sính Đình cũng cảm thấy được Tần Triều Ca chắc đã gặp phải chuyện phiền phức gì đó!
Tần Triều Ca là người phụ trách nghiên cứu và phát triển các loại thuốc đặc trị ung thư gan, có vai trò rất quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.
Cô đồng ý: “Vâng!”
Tần Triều Ca lái xe nhanh như bay đến câu lạc bộ Đề Hào.
Vừa mới đến gần câu lạc bộ, một vài người đàn ông mặc vest đã ngăn cô lại và nói: “Xin lỗi, đây là câu lạc bộ tư nhân. Chúng tôi chỉ mở cửa cho các thành viên VỊP.”
Tần Triều Ca lạnh lùng nói: “Lý Tử Minh kêu tôi tới đây gặp anh ta!”
Mấy người đàn ông mặc vest nghe xong liền nói: “Thì ra là Tần tiểu thư. Lý công tử đã đợi cô lâu lắm rồi. Mời vào cùng chúng tôi.
Tần Triều Ca vừa vào bên trong câu lạc bộ bèn nhìn thấy hàng chục người đàn ông mặc vest đứng trong hội trường đằng đằng sát khí cùng với Lý Tử Minh đang ngồi hút thuốc, Long Bát Hoang đứng bên cạnh Lý Tử Minh.
Cuối cùng ánh mắt của cô cũng rơi vào Tần Hạo đang quỳ dưới chân Lý Tử Dương!
“Chai”
Cô gọi cha với ánh mắt vô cùng phức tạp, muốn đi qua giúp Tần Hạo.
Nhưng cạch một cái, âm thanh của thanh kiếm samurai rút ra vang lên.
Một vệ sĩ mặc com-lê, tay cầm một thanh kiếm samurai đã rút ra khỏi vỏ chắn đường cô lạnh lùng nói: “Không được đến gần ông tai”
Tần Triều Ca vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn Lý Tử Minh vội vàng nói: “Anh muốn cái gì?”
Lý Tử Minh cười nói: “Cha cô nợ tôi một tỷ. Nếu cô trả đủ tiền thì tôi sẽ thả cha cô đi!”
Tần Hạo kinh ngạc ngắng đầu, ngắn ra nói: “Cái gì, không phải tôi vừa mới chỉ nợ anh 100 triệu sao?”
Lý Tử Minh nghe vậy lạnh mặt!
Người đàn ông mặc vest bên cạnh cầm thanh kiếm samurai sắc lẹm trên tay vung lên.
Tháy vậy, Tần Triều Ca sợ hãi hét lên: “AI”
Tần Hạo chỉ cảm thấy ánh dao xẹt qua, tai trái đau nhức, má trái ươn ướt, liền thấy tai trái bị chém đứt lìa rơi xuống đất.
Ông ta hét lên: “Tai tôi!”
Lý Tử Minh cười hỏi: “Bây giờ, nói cho tôi biết, ông nợ tôi bao nhiêu tiền?”
Tần Hạo sợ hãi nói: “Một tỷ, tôi nợ anh một tỷ…”
Lý Tử Minh nhìn Tần Triều Ca: “Tần tiểu thư?”
Sắc mặt Tần Triều Ca tái nhợt, cô cắn môi: “Anh muốn gì?”
Lý Tử Minh cười nói: “Tôi muốn dự án thuốc điều trị ung thư gan mà cô phụ trách, còn muốn cô trở thành con chó cái của tôi.
Tần Triều cả người run lên: “Anh đừng mơ tưởng hão huyền!”
Lý Tử Minh cười nói: “Ò, vậy sao?”
Hắn nói xong liền nhìn về phía kiếm khách bên cạnh.
Người kiếm sĩ biết ý bèn lại nâng thanh kiếm samurai lên.
Tần Hạo kinh hãi hét lên: “Con gái đồng ý với hắn ta đi, hắn ta điên rồi, con mau đồng ý yêu cầu của hắn…”
Hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt của Tần Triều Ca.
Cô sắp ngã quy xuống, khóc chuẩn bị đồng ý với điều khoản của Lý Tử Minh.
Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Không được đồng ý hắn!”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc cùng nhau nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình từ bên ngoài bước vào.
Người nói vừa rồi chính là Trần Ninh.