Trần Văn Xương hoài nghỉ nhìn Trần Ninh, vuốt râu nhìn chằm chằm nói: “Trần Ninh, tên nhóc cậu đây là có ý gì?”

Trần Ninh hơi nhéch khóe miệng lên, bình tĩnh nói: “Không có ý gì”

“Lúc phụ thân tôi mất, ông chú hai là ông cũng không thấy đứng ra nói vài lời công bằng, cũng không phái tiểu bối trong nhà ông đến đưa tang, lạnh nhạt giống như người qua đường.”

“Bây giờ tôi tới đây báo thù cho cha tôi, ông chú hai ông lại nói mấy người Phó Hạc Thiên là bạn bè của ông, ông vừa gặp mặt đã nói không cho phép tôi báo thù giết cha.”

“Ha ha, tôi cảm thấy con người ông mới không có ý nghĩa!”

Trần Văn Xương vô cùng tức giận nói: “Tên nhóc cậu có bối phận thế nào mà dám có thái độ như vậy với tôi, cậu còn biết kính trọng trưởng bối không?”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Sở dĩ trưởng bối được hậu bối kính trọng không chỉ là bởi vì trưởng bối yêu quý bảo vệ hậu bối, mà còn bởi vì trưởng bối phải có đức cao vọng trọng!”

“Nếu đạo đức không cao, phẩm hạnh thấp kém, mù quáng cậy già lên mặt thì loại trưởng bối như vậy đi đâu cũng không được kính trọng.

“Ông chú hai, ông cảm thấy cháu nói đúng không?”

Trần Văn Xương tức giận Trần Ninh khiến đến mức suýt nôn ra máu ngay tại chỗ.

Cả người run lên, ông ta chửi bới nói: “Nào có lý như vậy, nào có lý như vậy…”

Trần Ninh lúc này đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh nhìn Trần Văn Xương bình tĩnh nói: “Ông chú hai, trong lòng mỗi người đều có mục đích. Hôm nay ông gọi tôi đến đây là có mục đích gì trong lòng tôi biết rất rõ ràng.”

“Ông quay về nói với mấy người Phó Hạc Thiên. Điều kiện của tôi đã nói rất rõ ràng. Ba ngày sau nếu họ không thực hiện được thì ba gia tộc đó đến lúc bị xui xẻo rồi.”

Đôi mắt Trần Văn Xương lộ rõ vẻ kinh ngạc không thôi, ông ta vốn cho rằng Trần Ninh chỉ là một chàng trai nông nỗi, chỉ vì nhiệt huyết bốc đồng hành sự nên mới đến đây để trả thù cho Trần Hùng.

Nhưng ông ta không ngờ Trần Ninh lại đoán được động cơ và mục đích của mình ngay từ đầu.

Ông ta nhìn Trần Ninh đang chuẩn bị rời đi hét lên: “Trần Ninh, Phó gia và Tang tiên sinh, Đặng tiên sinh đều là những nhân vật lớn có tiếng ở phía Tây, giao lưu với cả hai giới hắc bạch.”

“Cậu chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, dựa vào cái gì để chống lại mấy người Phó gia, có tứ cách gì làm địch thủ của mấy người họ?”

“Tôi khuyên cậu nên rời khỏi lãnh thổ phía Tây càng sớm càng tốt, ngoan ngoãn sống cuộc sống thật tốt, miễn cho tự mình rước họa vào thân.”

Trần Ninh quay đầu lại, cười như không cười nói: “Những lời này mới chính là mục đích tối nay ông tìm tôi!”

“Nếu Phó Hạc Thiên và những người khác rất lợi hại như vậy thì tại sao còn phải phái ông tới đây mượn miệng ông để điều tra tôi?”

“Họ rõ ràng đã sợ hãi rồi!”

“Bảo bọn họ hãy tự lo cho mình đi!”

Trần Ninh nói xong, liền dẫn theo Tống Sính Đình, Đồng Kha, Điển Chử chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, một người đàn ông bên cạnh Trần Văn Xương với vóc dáng mạnh như tòa tháp và thân hình khoảng hai mét đã ngăn mấy người Trần Ninh, giọng giống như bị nghẹt mũi hét: “Trần lão gia của chúng tôi còn chưa nói rằng các người được phép đi!”

Điển Chử bước tới, ăn miếng trả miếng: “Cút ngay!”

Người kia tức giận nói: “Tìm chết!”

Vừa nói, anh ta vừa giơ tay vung nắm đấm về phía Điển Chử.

Điển Chử không hề né tránh, ngược lại còn giơ tay đấm một phát.

Bùm!

Hai nắm đắm va chạm với nhau không chút hoa mỹ!

Cùng lúc đó, có tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

Cánh tay phải của người đàn ông to lớn như tòa tháp bị vỡ vụn, anh ta hét lên đau đón.

Kết quả của hai nắm đắm đối đầu là cánh tay phải của người đàn ông to lớn như tòa tháp trực tiếp bị gãy.

Trần Văn Xương và máy tên thủ hạ của ông ta nhìn thấy tình trạng này thì lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều há hốc mồm.

Điển Chử hạ thủ người đàn ông to lớn như tòa tháp kia xong thì cung kính chắp tay nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, xin mời.”

Mấy người Trần Ninh rời đi!

Trần Văn Xương tức giận nói: “Trần Ninh, tên nhóc này thật là kiêu ngạo!”

“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi gặp Phó gial”

Ngay sau đó, Trần Văn Xương vội vã đến Phó gia kể cho ông ta nghe toàn bộ câu chuyện xảy ra với Trần Ninh.

Cuối cùng ông ta thở dài nói: “Nói ra thật xấu hỗ vì đã không thể giúp Phó gia tìm ra bối cảnh của Trần Ninh, nhưng tên nhóc này rõ ràng là có năng lực, tôi cảm thấy cậu ta không dễ đối phó.”

: Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đêu hơi cau mày sau khi nghe những lời của Trần Văn Xương.

Họ không ngờ rằng Trần Văn Xương vậy mà lại không thể tìm ra bối cảnh của Trần Ninh.

Phó Hạc Thiên khẽ cười nói: “Lần này tôi đã làm phiền Trần tiên sinh rồi. Sau này tôi sẽ bảo quản gia gửi một phần hậu lễ thật lớn cho Trần tiên sinh, coi như cảm ơn lần này ông đã chạy đi chạy lại giúp đỡ.”

Trần Văn Xương lộ ra ý cười liên tục nói: “Đa tạ, đa tạ, thật xáu hồ khi không thể giúp Phó gia tìm hiểu bối cảnh cụ thể của Trần Ninh!”

Trần Văn Xương nói thêm vài câu, rồi rời đi.

Sau khi thảo luận với Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn, Phó Hạc Thiên quyết định kiểm tra thông tin chỉ tiết của Trần Ninh một lần nữa để tìm ra thực lực của Trần Ninh, sau đó sẽ sử dụng thủ đoạn sắm sét để một chưởng giết chết Trần Ninh.

Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều là giang hồ lão luyện!

Bọn họ đối phó với kẻ thù giống như một thợ săn già đối phó với con mỗi của họ, rất có kiên nhẫn.

Nhưng Phó Nam Chính, con trai của Phó Hạc Thiên, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người ta xử lý thê thảm như vậy.

Hắn ta không có kiên nhẫn chờ điều tra ra thực lực của Trần Ninh rồi mới ra tay đượ!

c Theo nhận thức của mình, hắn ta là thái tử của vùng đất phía Tây, kẻ nào dám xúc phạm hắn ta sẽ phải chết, báo thù không thể để qua đêm.

Lúc này, hắn ta đang tức giận đùng đùng trong khu VIP của bệnh viện!

Hắn ta hét vào mặt máy tên thuộc hạ của mình: “Cha tôi nói rằng khi nào sẽ giết Trần Ninh?”

Vài tên thuộc hạ cúi đầu nói nhỏ: “Phó thiếu, mấy người lão gia cảm thấy được Trần Ninh hung hăng xông tới như vậy thì chắc cũng là không phải rồng mạnh thì không qua được sông.”

“Hơn nữa, Thiên Sát đã chết trong tay Trần Ninh. Mấy người lão gia quyết định hoãn việc trả thù trước. Điều tra bối cảnh chỉ tiết về Trần Ninh.”

Phó Nam Chính tức giận: “Tôi bị Trần Ninh đánh thành ra như vậy, còn phải hoãn việc báo thù sao?”

“Chuyện này hoãn lại đến khi nào, chúng ta đường đường là Phó gia, từ khi nào lại sợ hãi như vậy!”

Mấy tên thuộc hạ không dám nói!

Lúc này, hai người đàn ông ăn mặc hào nhoáng đi vào cùng một nhóm thuộc hạ.

Hai người đàn ông này đều là các công tử vừa có tiền vừa có quyền lực ở phía Tây, một người tên là Kim Xương và người kia là Lương Lương, cả hai đều là huynh đệ sống chết của Phó Nam Chính, cũng được coi như là tay chân bè cánh của thái tử.

Kim Xương và Lương Lương vừa đi vào thì bèn thấy Nam Chính đang tức giận vì chuyện trả thù.

Kim Xương lập tức mỉm cười nói: “Phó thiếu, tốt hơn là nên tự mình trả thù.”

Lương Lương cũng cười nói: “Đúng vậy, cha của Phó thiếu đã cao tuổi rồi, làm việc cũng càng thêm cần trọng. Báo thù cho anh cũng cần có thời gian. Tôi thấy chúng ta nên tự mình ra tay thì hơn!”

Sau khi nghe xong lời của hai huynh đệ sống chết, Phó Nam Chính không khỏi mỉm cười, cười gằn nói: “Đúng vậy, nếu tôi không thể tự tay giết chết tên nhóc Trần Ninh đó thì việc trả thù cũng là vô nghĩa.”

“Nếu hai anh em đã ủng hộ tôi như vậy thì được rồi, tôi sẽ phái người đi điều tra xem Trần Ninh hiện đang ở đâu, chúng ta cùng đi xử lý hắn ta.”

Phó gia ở phía tây có bản lĩnh thông thiên một tay với được tới trời nên thành phố Tây Kinh lại càng là căn cứ địa của Phó gia.

Phó Nam Chính gọi một cuộc điện thoại, chưa đến mười phút, cấp dưới của hắn ta đã tìm ra Trần Ninh đang ở đâu.

Phó Nam Chính nói với hai huynh đệ sống chết Kim Xương và Lương Lương: “Ha ha, đã phái người điều tra ra rồi. Trần Ninh và vợ cùng em dâu của hắn ta vừa đến nhà hàng Túy Khách Lâu để ăn tối.”

“Tập hợp thủ hạ, chúng ta đi giết chúng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play