*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Ninh xuống ngựa, sau đó bảo Tống Sính Đình giữ chặt cương ngựa, xoa xoa huyệt thái dương của sư tử Chiêu Dạ Ngọc, sau đó dặn dò: “Mày đưa cô ấy rời đi trước đi!”
Sư tử Chiêu Dạ Ngọc như hiểu tiếng người khẽ hí lên một tiếng sau đó xoay người chạy đi.
Tống Sính Đình sợ hãi nhanh chóng nắm chặt lấy dây cương.
Viên Tử Khiêm thấy Trần Ninh để ngựa đưa Tống Sính Đình rời đi trước thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Trần Ninh nói: “Cậu nhóc, chằng trách sao cậu lại kiêu ngạo như vậy. Hóa ra là cũng có hai phần bản lĩnh.”
“Tuy nhiên, hôm nay tôi điều tới đây ba trăm thủ hạ ưu tú!”
“Cho dù không có Bạch Cốt và Quỷ Bộc trợ giúp, hôm nay cậu vẫn phải chết.”
Trần Ninh nhìn đám người đằng đằng sát khí xung quanh Viên Tử Khiêm, khóe miệng hơi nhéch lên: “Ha ha, anh đây là đang cậy đông người ức hiếp ít người sao?”
Viên Tử Khiêm cười dữ tợn nói: “Đúng vậy, chính là cậy đông người ức hiếp ít người.”
“Lão hỗ cũng khó địch lại cả một bầy sói. Với hơn 300 thuộc hạ này của tôi, mỗi người một đao là có thể chém cậu thành thịt vụn.”
Trần Ninh nhìn những con dao và gậy gộc xung quanh Viên Tử Khiêm một cách trêu chọc: “Chỉ dựa vào đám đông ô hợp này Sao?”
Viên Tử Khiêm mở to mắt khi nghe thấy vậy, hắn ta không ngờ Trần Ninh đã chết đến nơi rồi lại còn dám lên tiếng cười nhạo những thuộc hạ này là đám ô hợp sao?
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn ta chậm rãi nói: “Hỡi các tráng sĩ Viên gia, tên này cho rằng các anh chỉ là một đám lưu manh ô hợp, dám coi thường các anh, các anh nói xem nên làm thế nào?”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Hàng trăm người Viên gia lần lượt giơ kiếm và gậy gộc lên sát khí bừng bừng gầm rú đòi giết người.
Viên Tử Khiêm nhìn đám thuộc hạ đang bừng bừng khí thế chém giết của mình, dương dương đắc ý nhìn Trần Ninh: “Bây giờ, cậu muốn tự mình quỳ xuống xin chết, hay là để cho thuộc hạ của tôi cùng nhau băm cậu thành thịt vụn?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Nếu đám ô hợp các người cứ nhất định phải chết, vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc thành toàn cho các người, cho các ngươi thấy cái gì mới gọi là ưu tú.”
Trần Ninh vừa nói xong thì đột nhiên có tiếng móng ngựa trên bãi biển phía sau anh.
Khi Viên Tử Khiêm và những người khác nghe thấy tiếng móng ngựa, đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức không khỏi suy nghĩ: Lẽ nào là người bỏ chạy trên con ngựa đó, Tống Sính Đình lại quay lại sao?
Nhưng chúng ngay lập tức phát hiện ra rằng không phải Tống Sính Đình quay lại.
Người tới chính là mười tám ky sĩ, chiến mã lao tới đầu tiên đích thực chính là sư tử Chiêu Dạ Ngọc.
Nhưng người trên lưng ngựa không còn là Tống Sính Đình nữa, mà là Triệu Vân, thủ lĩnh của mười tám ky sĩ Bắc Cảnh.
Mười tám ky sĩ Bắc Cảnh, ngựa như rồng người như hồ, 18 người xông lên giống như vũ bão, không thể ngăn cản.
Nét mặt của đám người Viên Tử Khiêm thay đổi đáng kể!
Trần Ninh khẽ cười ngoắc tay: “Tới đây chiến đấu đi!”
Viên Tử Khiêm tức giận nói: “Thủ hạ của hắn ta chẳng qua chỉ có hơn chục người. Mọi người đừng sợ, cùng xông lên giết bọn chúng.”
Viên Tử Khiêm vừa nói xong thì Quỷ Bộc bèn gắng gượng chịu đau xông lên chém giết đầu tiên.
“Giết!”
Lúc 18 ky sĩ Bắc Cảnh xuyên thủng đội hình kẻ thù thành công tập hợp lại phía sau Viên gia thì 300 thủ hạ của Viên gia đã có một đám người nằm trong vũng máu.
Mười tám ky sĩ Bắc cảnh chỉ tấn công một đợt mà 300 thủ hạ tinh nhuệ của Viên gia đã bị giết và bị thương hơn một nửa.
Tròng mắt của Viên Tử Khiêm lồi ra như một con éch xanh mắt lồi.
Hắn ta hận không thể rơi cả tròng mắt ra ngoài để nhìn rõ xem cảnh tượng khủng khiếp trước mắt là thật hay mơ?
Tuy nhiên, tiếng la hét của những tên thủ hạ xung quanh, tiếng kêu khóc tuyệt vọng và mùi máu tanh nồng nặc trong không khí đều đang kích thích thần kinh của hắn ta, nhắc nhở hắn ta rằng đây không phải là một giác mơ.
Kinh khủng, điều này thực sự quá kinh khủng.
Những ky sĩ khủng khiếp này có phải là ác quỷ của địa ngục không? Rốt cuộc là đến từ đâu?
Viên Tử Khiêm lạnh hết tay chân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Trần Ninh nghiêm giọng quát: “Trần Ninh, tôi là thiếu chủ Viên gia ở phía Tây, nếu anh dám tàn sát người Viên gia chúng tôi thì anh chết chắc rồi.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Viên gia ở phía tây là cái thá gì? Tôi không chỉ dám giết người Viên gia các anh mà còn dám giết cả anh đó anh có tin không?”
Viên Tử Khiêm rồng lên: “Anh dám động vào tôi, cha tôi Viên Trường An sẽ không buông tha cho anhl”
Trần Ninh: “Viên Trường An sao?”
Viên Tử Khiêm cười dữ tợn nói: “Đúng vậy, chính là người được mệnh danh là vua ở phía tây Viên Trường An, nếu anh dám giết tôi, cha tôi sẽ hủy diệt cả nhà anh.”
“Bây giờ có phải là sợ rồi không?”
“Nhưng tiếc là đã quá muộn rồi. Anh quỳ xuống tự nhận tội thì tôi có thể cân nhắc tha cho người nhà của anh, thuận tay còn có thể giúp anh chăm sóc vợ con, ha ha ha…”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Ha ha, tôi chưa từng nghe danh nhân vật nào tên là Viên Trường An!”
“Vua của phía tây là cái gì, tôi chỉ biết tướng quân của 300 vạn binh lính ở phía tây là Triệu Nhược Long.”
Viên Tử Khiêm vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh thật sự cho rằng mình mặc bộ quân phục giả này vào là có thể biến thành nhân vật lớn nào trong quân đội sao? Còn dám khẳng định không coi Viên gia chúng tôi ra gì, chỉ biết Triệu tướng quân, Triệu tướng quân là người mà người như anh có thể quen biết sao.”
“Quân phục giả?” Trần Ninh nhìn xuống quân phục thiếu soái trên người, sau đó cười nói: “Thực xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi. Tôi chính là thiếu soái Bắc Cảnh.”
Như để xác minh lời nói của Trần Ninh là thật, Trần Ninh vừa nói xong thì cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển.
Một số lượng cực lớn các máy bay chiến đấu đặc biệt được – trang bị vũ khí mạnh mẽ xuât hiện trong tầm mắt của mọi người.
Bịch Bịch!
Tiếng giày quân đội ngay ngắn giẫãm trên mặt đất phát ra tiếng động.
Hóa ra, là Điển Chử đã dẫn đầu hai nghìn chiến sĩ đặc công của trung đoàn lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long đến hỗ trợ Trần Ninh.
Viên Tử Khiêm và những người còn sót lại của hắn đã hoàn toàn ngu ngốc khi thấy một quân đoàn xuắt hiện.
Ngay sau đó, hai nghìn chiến binh đặc nhiệm Mãnh Long được trang bị súng đạn thật đã bao vây toàn bộ hiện trường.
Một tiếng thiếu soái như sắm sét nổ tung trong lòng Viên Tử Khiêm.
Vụ nổ khiến máu huyết trong người hắn ta sôi sục, huyết áp tăng vọt, suýt nữa nôn ra máu.
Khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt, đôi môi run rầy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi cùng tuyệt vọng, cả người run lên, hắn ta ấp úng nói: “Anh, anh vậy mà lại là… thiếu soái Bắc Cảnh! “
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bây giờ, anh còn muốn tôi tự mình nhận tội, xúc phạm vợ con tôi nữa không?”
Sắc mặt Viên Tử Khiêm tái nhọt: “Tôi…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Một kẻ giết người phải được cảm nhận cảm giác bị giết!”
“Điển Chử, tiễn anh ta lên đường.”
Trần Ninh nói xong cũng không nhìn Viên Tử Khiêm nữa mà xoay người sải bước rời đi.
Sau lưng anh vang lên tiếng răng rắc gãy cổ.
Viên Tử Khiêm đã chết!
- -----------------