*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Châu Ngọc Phong đã bị bắt về để điều tra, kết quả thi của Châu Tiểu Bảo cũng bị hủy bỏ. Vốn là Chu Nhược Thụ muốn xếp tác phẩm của Tống Thanh Thanh ở vị trí đầu tiên trong cuộc thi thơ.

Nhưng Trần Ninh đã từ chối.

Mặc dù trong suy nghĩ của Trần Ninh, tác phẩm của con gái mình là tốt nhát.

Tuy nhiên có quá nhiều điều đã xảy ra trong cuộc thi thơ này, nếu Chu Nhược Thụ xếp tác phẩm của Tống Thanh Thanh vào vị trí đầu tiên sẽ khiến cho những người khác cảm thấy không thuyết phục. Vậy thì chắc chắn có tin đồn rằng Tống Thanh Thanh cũng đã sử dụng mối quan hệ từ cha mẹ để giành chiến thắng trong cuộc thi.

Vì vậy Trần Ninh đã bác bỏ đề nghị của Thị trưởng đưa tác phẩm của Tống Thanh Thanh xếp hạng nhát.

Tống Thanh Thanh có chút thất vọng.

Trần Ninh ôm lấy bé, cười nói: “Bé con, tuy rằng lần này chúng ta bị người xấu nhắm vào, kết quả mới không tốt. Kỳ thực mọi người ai cũng biết con mới là số một.”

“Lần sau, chúng ta sẽ nhất định sẽ giành lấy vị trí thứ nhát. Vị trí đầu tiên đền bù này, chúng ta không cần tới.”

Tống Thanh Thanh nghe được lời của cha, lập tức cười vui vẻ, bé gật đầu: “Vâng, con không cần đền bù vị trí đầu tiên. Lần sau, con sẽ dựa vào thực lực của bản thân để đứng đầu trong kỳ thi.”

Những người có mặt tại đây đều trầm trồ khen ngợi, không có gì lạ khi tác phẩm của Tống Thanh Thanh lại xuất sắc đến vậy.

Đây thể hiện rằng những đứa trẻ xuất sắc được giáo dục bởi cha mẹ xuất sắc.

Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình, còn có cha vợ, mẹ vợ và dì đưa Tống Thanh Thanh tới Vân Đoan ăn cơm.

Điều khiến một nhà Trần Ninh ngạc nhiên là Mạn Bộ Vân Đoan còn có người đang chụp ảnh, đó là một cặp đôi sắp cưới đang chụp ảnh cưới tại đây.

Khi biết tin gia đình Trần Ninh đến đây dùng bữa, Đồng Thiên Bảo liền tự thân ra ngoài tiếp đãi.

Nhìn thấy cặp đôi và những người khác chụp ảnh trong nhà hàng, anh không khỏi có chút lo lắng nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, ở sảnh chính của nhà hàng đang có người chụp ảnh cưới, hay là thiếu gia qua phòng bao của tôi?”

Trần Ninh lắc đầu: “Không cần, mẹ tôi không thích phòng bao, bà ấy thích ăn ở sảnh hơn.”

Đồng Thiên Bảo nhanh chóng nói: “Vậy tôi sẽ đuổi cặp đôi chụp ảnh cưới đi!”

Tống Sính Đình nhanh chóng nói: “Đừng đừng đừng, bọn họ ở đây chụp ảnh, chúng ta ở bên cạnh ăn cơm, đâu có ảnh hưởng đến nhau, tại sao lại phải đuổi bọn họ đi?”

Trần Ninh cũng trách nói: “Nghe thấy vợ tôi nói gì sao, hơn nữa đây là khách của anh. Làm sao có thể đuổi khách vô cớ? Vậy còn làm ăn thế nào nữa?”



Váy cưới!

Đó là sự hiện hữu vô cùng thiêng liêng trong tâm trí mỗi người phụ nữ.

Khoác lên mình chiếc váy cưới và kết hôn với người đàn ông mình thích là ước mơ của mọi phụ nữ kể từ khi còn là một cô gái chưa biết gì.

Nhưng con của cô cũng đã năm tuổi, mà cô vẫn chưa từng được mặc váy cưới. Cô không tránh được mà ghen tị với người khác.

Sự ghen tị của Tống Sinh Đình không chỉ Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, mà còn cả Trần Ninh cũng nhìn ra được.

Trần Ninh thấy vợ đang nhìn người khác chụp ảnh cưới, khóe miệng hơi nhéch lên, trong lòng đã có sẵn ý tưởng rồi, ngày mai sẽ cùng Tống Sính Đình chụp một bộ ảnh cưới!

Mặt khác anh cũng quyết định sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô trong tương lai mà anh đã nợ cô.

Đúng lúc này, đột nhiên trước cửa nhà hàng có một người đàn ông dáng người mảnh khảnh cùng một nhóm nam nhân đi vào.

Người đàn ông này ăn mặc cầu kỳ lạ thường, áo sơ mi cùng với comple và giày da, đồng hồ trên tay, thậm chí một chiếc trâm cài nhỏ tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ có giá trị.

Bộ này của anh ta phải hơn 10 triệu NDTI!

Hơn nữa, bộ quần áo đắt tiền như vậy mặc trên người khiến anh ta khiến anh ta không có chút không giống những tên nhà giàu mới nỗi.

Gương mặt cao ngạo của anh ta toát lên khí chất độc nhất vô nhị của một công tử quý tộc.

Quý công tử này là Thiếu gia của nhà họ Viên ở phía Tây, Viên Tử Khiêm.

Viên Tử Khiêm được bao quanh bởi một lượng lớn những người đàn ông mặc vest, ngay khi anh ta xuất hiện, tất cả mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút.

Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, mà còn cả Trần Ninh cũng nhìn ra được.

Trần Ninh thấy vợ đang nhìn người khác chụp ảnh cưới, khóe miệng hơi nhéch lên, trong lòng đã có sẵn ý tưởng rồi, ngày mai sẽ cùng Tống Sính Đình chụp một bộ ảnh cưới!

Mặt khác anh cũng quyết định sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô trong tương lai mà anh đã nợ cô.

Đúng lúc này, đột nhiên trước cửa nhà hàng có một người đàn ông dáng người mảnh khảnh cùng một nhóm nam nhân đi vào.

Người đàn ông này ăn mặc cầu kỳ lạ thường, áo sơ mi cùng với comple và giày da, đồng hồ trên tay, thậm chí một chiếc trâm cài nhỏ tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ có giá trị.

Bộ này của anh ta phải hơn 10 triệu NDTI Hơn nữa, bộ quần áo đắt tiền như vậy mặc trên người khiến anh ta khiến anh ta không có chút không giống những tên nhà giàu mới nỗi.

Gương mặt cao ngạo của anh ta toát lên khí chất độc nhất vô nhị của một công tử quý tộc.

Quý công tử này là Thiếu gia của nhà họ Viên ở phía Tây, Viên Tử Khiêm.

Viên Tử Khiêm được bao quanh bởi một lượng lớn những người đàn ông mặc vest, ngay khi anh ta xuất hiện, tất cả mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút.

_ Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tràn đầy tức giận!

Đồng Kha cũng trừng mắt nhìn Viên Tử Khiêm, Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ cũng tỏ ra cực kì tức giận, thanh niên bây giờ ăn nói lỗ mãng như vậy sao?

Ngay cả Tống Thanh Thanh cũng nhìn những vị khách không mời mà đến với khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không hài lòng.

Trần Ninh mặt không chút thay đổi duỗi đũa gắp rau, bình tĩnh nói: “Cút.”

Tất cả mọi người nghe thấy lời của Trần Ninh, vẻ mặt của bọn họ đều kịch biến, cùng nhau nhìn về phía Viên Tử Khiêm.

Thuộc hạ của Viên Tử Khiêm nhìn chằm chằm vào Trần Ninh đầy sát khí.

Không khí tại nơi này bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.

Dường như giao tranh sẽ nổ ra bắt cứ lúc nào, tùy thời có thể sẽ chết bắt cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Đồng Thiên Bảo xuất hiện cùng với Thạch Thanh và các thuộc hạ khác.

Đồng Thiên Bảo nhìn Viên Tử Khiêm, trầm giọng nói: “Thiếu gia của chúng tôi bảo anh cút đi!”

Viên Tử Khiêm khẽ mỉm cười, nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy các người ăn uống, nhưng tôi sẽ đợi mấy người ở dưới lầu, gặp lại sau.”

Sau khi nói xong, anh ta thật sự thu người rời đi.

Nhưng dù anh ta đã tạm thời rời đi nhưng sắc mặt của Tống Sinh Đình,Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ ai cũng khó nhìn và tràn đầy lo lắng.

Bởi vì ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều thấy rằng quần áo của Viên Tử Khiêm không tầm thường, lai lịch của anh ta không hề đơn giản.

Những lời nói vừa rồi của Viên Tử Khiêm khi anh ta rời đi rõ ràng là nhằm chặn họ ở tầng dưới, gây rắc rối cho họ.

Chuyện này làm sao có thể mới có thể ổn thỏa?

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, chỉ là một tên hề, anh sẽ giải quyết.

Bữa ăn kết thúc, Trần Ninh yêu cầu Đỗng Thiên Bảo sắp xếp để Tống Sính Đình và những người khác đi trước bằng thang máy chuyên dụng.

Còn anh tự mình đi thang máy thương mại đi đến bãi đậu xe.

Trong bãi đậu xe, bên cạnh một vài chiếc xe hơi sang trọng, Viên Tử khiêm cùng thuộc đã chờ đợi từ lâu.

Viên Tử Khiêm thấy chỉ có Trần Ninh đi xuống, hơi kinh ngạc: “Cô Tống đâu?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cả nhà vợ tôi đều đã về nhà rồi, tôi ở lại chơi cùng anh.”

Viên Tử Khiêm nghe thấy Tống Kính Đình đã rời đi, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó cười toe toét: “Ha ha, không sao, cô ấy không có ở đây, vậy tôi chỉ cần giải quyết món nợ với anh.”

Trần Ninh: “Ò2”

Viên Tử Khiêm tàn nhẫn nói: “Anh đã đánh gãy hai chân của Tô Hòa thuộc hạ của ta, đồng thời còn phế đi mệnh căn của hắn.

Hôm nay tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Người đâu, phế anh ta cho tôi!”

Giọng nói của anh ta vừa hạ xuống, nhóm người mặc áo đen xung quanh lập tức xông lên tấn công Trần Ninh với ánh mắt đằng đẳng sát khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play