*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Ninh trở về khách sạn, đã 10 giờ tối.
Tống Sính Đình, người đang ngồi lơ đãng xem TV trong phòng khách xem tin tức. Không khỏi vui mừng khi nhìn thấy Trần Ninh.
Cô đón anh, rồi nhào vào trong tay Trần Ninh, phấn khích nói: “Trần Ninh, anh đã về rồi!”
Trần Ninh dở khóc dở cười, vừa vuốt ve mái tóc thẳng đen của Tống Sính Đình, vừa nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình lúc này mới bình tâm lại. Khuôn mặt xinh đẹp ấy đỏ ửng lên, kỳ quái nói: “Đương nhiên là em lo lắng cho anh À¡m rÓI.
“Khi tên Long Tả Quyền gọi đến, hắn muốn đánh muốn giết.
Em thực sự sợ nếu anh gặp hắn, không biết hắn sẽ làm ra với anh.”
“Em còn gọi điện thoại cho anh. Muốn đi tìm anh nữa kìa.”
Trần Ninh cười nói: “Việc nhỏ như thế chồng em có thể giải quyết, em không cần lo lắng.”
Tống Sính Đình lúc này được Trần Ninh ôm vào lòng. Cô có chút xấu hỗ.
Trong tiềm thức cô muốn đẩy ra, nhưng cô không cưỡng lại được vòng tay ấm áp của Trần Ninh.
Cuối cùng, cô chịu đựng sự xấu hỏ, rồi vùi đầu vào vòng tay của Trần Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện của Long gia đã giải quyết xong chưa?”
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Đã xong rồi, Long Tả Quyền đã nhận lỗi, sau này sẽ không đến làm phiền nữa.”
Tống Sính Đình tròn mắt tò mò nói: “Lúc Long Tả Quyền điện đến, ông ta dọa thu mua Tập đoàn Ninh Đại với giá rẻ. Nếu không, sẽ đòi đánh đòi giết. Sao ông ta có thể đột nhiên nói như vậy?”
Đương nhiên, Trần Ninh không kể chuyện đã sử dụng lôi đình thủ đoạn để dọa cho Long gia sợ hãi, mà anh thản nhiên nói: “Anh đã mời Ngụy thị trưởng đến, Long gia sớm chịu thua rồi.”
Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Hóa ra là nhờ ông Ngụy giúp đỡ!”
Trần Ninh nhân cơ hội nói: “Nhân tiện, ngày mốt là ngày con trai ông Ngụy Khang kết hôn. Ông ấy mời chúng ta đến dự đám cưới của con trai ông ấy. Anh đã đồng ý rồi.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Ngụy tiên sinh tuy địa vị cao, nhưng rất hiểu lẽ phải. Có thể dạy dỗ tốt con trai.”
“Vả lại. Tối nay ông ấy đã giúp chúng ta rất nhiều. Chúng ta không chỉ tham dự đám cưới mà còn phải chuẩn bị thêm một món quà.”
Trần Ninh cười nói: “Được rồi, anh nghe lời bà xã.”
Tống Sính Đình nghe xong, hai má đỏ ửng, ánh mắt vừa thẹn thùng vừa vui mừng.
Ẵ Trân Ninh nhìn vợ mình đang ở trong vòng tay. Anh cúi xuông nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình và hướng vào đôi môi ửng hồng của cô.
Tống Sính Đình cảm nhận ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên kiều diễm. Cô nhắm mắt lại, lông mi chớp động như cánh bướm.
Nụ cười trong mắt Trần Ninh càng hiện rõ hơn. Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tống Sính Đình, lập tức cảm nhận được một mùi thơm tuyệt vời.
Tống Sính Đình phát ra âm thanh nhẹ, thân thể cô căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy Trần Ninh.
Cả hai ôm chằm nhau và trao nhau nụ hôn nồng thắm!
Khi Trần Ninh đang định làm hành động tiếp theo, đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân, kèm theo đó là âm thanh bắt ngờ.
Ra là tiếng kêu của Đồng Kha!
Trần Ninh sững sờ, Tống Sính Đình vội vàng đầy Trần Ninh ra.
Kha cười khúc khích nói: “Em vừa tắm xong rồi đi raI”
Cô nói xong rồi hướng mắt qua Trần Ninh cười: “Anh rễ, anh cũng về rồi!”
Trần Ninh bị cô em họ quấy rầy. Anh ít nhiều có phần phiền muộn, ậm ừ một tiếng, sau đó nói: “Thời gian không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Căn phòng của Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha là một phòng lớn hai phòng ngủ.
Hai vợ chồng Trần Ninh đương nhiên ở cùng một phòng, và Đồng Kha ở phòng còn lại.
Khi Đồng Kha bị Trần Ninh đuổi về phòng. Trong lòng cô đột nhiên không vui.
Tối nay Trần Ninh đã đến Long gia, Đồng Kha sớm đã biết thân phận của Trần Ninh nên không sợ hãi như Tống Sính Đình, nhưng cô cũng khá lo lắng cho Trần Ninh.
Bây giò Trần Ninh đã trở về, vậy mà anh chỉ lo thân mật với chị họ cô, còn bảo cô chướng mắt.
Điều này khiến cô không hài lòng!
Cô đảo mắt qua lại, sau đó đi tới nắm lấy tay Tống Sính Đình, ranh mãnh nói: “Chị họ, tối nay em sẽ ngủ với chị.”
“Chị em chúng ta đã lâu không ngủ chung, chưa có đêm nào để ụ Long Nhiếp ngắng đầu, lạnh lùng nhìn lão nô: “Ông không nghe tôi nói sao?”
Người hầu già cúi đầu lí nhí: “Thôn Phật và Tử Dương chết rồi.”
Đồng tử Long Nhiếp đột ngột mở to!
Ngay lập tức, nó từ từ trở lại bình thường.
Ông chuyển ánh mắt về đám cá trong hồ, lãnh đạm nói: “Để Long Tả Quyền vào gặp tôi.”
Ngay sau đó, Long Tả Quyền nhanh chóng đi vào, quỳ gối trước mặt Long Nhiếp, kêu lên: “Tộc trưởng, tên Trần Ninh hiếp người quá đáng.”
“Hắn đã giết gia đình tôi, đánh thương thuộc hạ của tôi, còn giết chết Thôn Phật và Tử Dương!”
“Hắn còn bắt tôi quỳ xuống, uy hiếp Long gia đừng làm phiền hắn nữa, nếu không càng quét cả Long gia.”
Ánh mắt Long Nhiếp trở nên sắc bén. Ông ta nâng cần câu lên.
Àm!
Dây cần câu hóa ra như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt mặt hồ phẳng lặng ra giống như phân chia tứ hải.
Ào ào!
Mặt hồ bị cần câu cắt khoét ra khi nãy, liền sáp nhập lại một cách mãnh liệt.
Sóng trên hồ nước dâng cao, cá chết nổi vô số kẻ.
Long Nhiếp trầm mặc cầm lại cần câu rồi ném cho tên thuộc hạ bên cạnh. Ông ta xoay người lạnh lùng nhìn Long Tả Quyền: “Trần Ninh dám giết hai vị môn sinh tài giỏi của tôi sao?”
Long Tả Quyền bò trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”
“Tôi cả gan mời tộc trưởng đích thân xuất chinh. Truy sát Trần Ninh để báo thù cho Long gia chúng ta.”
Bên ngoài gian đình, Thôi Vệ Giang và những người khác do Long Tả Quyền dẫn tới cũng đồng loạt quỳ xuống nói: “Mong tộc trưởng đích thân xuất chinh, truy sát Trần Ninh.”
Long Nhiếp để hai tay sau lưng, kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Tôi ở ẩn mười năm, vốn không muốn nhuốm máu nữa.”
“Nhưng hiện tại có người muốn tìm cái chết, tôi sẽ cho hắn toại nguyện!”
Nhìn thấy tộc trưởng mạnh nhất và đáng sợ nhất của Long gia lại có thể đích thân ra tay giết Trần Ninh.
Mọi người đều trở nên phấn khích. Lần này tộc trưởng mà ra tay, Trần Ninh chỉ có nước chết!