Tiêu Lỗi cười dâm: "Ha ha, xem ra em cũng không ngu ngốc, nhưng tiếc là bây giờ mới phát hiện ra. Muộn rồi! Người đẹp Đồng à, tôi đã mong ngóng bao nhiêu năm nay, rốt cuộc ngày này cũng đến

Nói đến đây, Tiêu Lỗi bảo đám người Triệu Xuân Linh: "Các cậu ra ngoài đi, để tôi vui vẻ với Đồng Kha."

Đồng Kha xấu hổ và tức giận tột cùng, nhưng khổ nỗi bây giờ cô mất hết sức lực, thậm chí ý thức bắt đầu mơ hồ, muốn chống cự cũng không đủ sức.

Hai giọt nước mắt tràn khóe mi.

Tiêu Lỗi cười bỉ ổi: "Khóc cái gì, lẽ nào em vẫn là gái trinh? He he, vậy thì tôi sẽ chiếm giữ em dịu dàng hơn, em cứ yên tâm"

Mấy người Triệu Xuân Linh nhìn nhau với ánh mắt mờ ám. Bọn họ đang định ra ngoài, nhường lại phòng vip này cho Tiêu Lỗi làm chiến trường.

Song lúc này, cửa phòng vip bỗng bị ai đó đạp tung cái "rầm".

Cú đạp này cực mạnh, cánh cửa phòng vip văng ra và đập mạnh ngay trước mặt đám Tiêu Lỗi. Tiếng động lớn làm tất cả mọi người giật mình.

Đám Tiêu Lỗi vừa hoảng sợ vừa giận dữ, cùng nhìn ra ngoài cửa phòng vip. Ngay cả Đồng Kha với ý thức ngày càng mơ hồ cũng nhìn ra cửa.

Giờ phút này, thuốc kích dục phát tác làm cho đầu óc cô không tỉnh táo, cũng không nhìn rõ thứ gì.

Thế nhưng cô vẫn có thể trông thấy có người đạp cửa xông vào. Đó là một người đàn ông cao ráo, dáng gầy.

Nhưng mà cô không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của đối phương và tầm nhìn quá mờ.

| Người đạp cửa xông vào phòng không phải ai khác mà chính là Trần Ninh.

Dù sao Đồng Kha cũng là em họ của Tổng Sính Đình, hơn nữa Tống Sính Đình đã nhờ Trần Ninh đi đón Đồng Kha.

Nếu như hôm nay Đồng Kha gặp chuyện không may thì Trần Ninh trở về không biết phải ăn nói với vợ thế nào.

| Vì thế anh theo đến đây, ai ngờ Tiêu Lỗi đã ra tay với Đồng Kha rồi. Anh dứt khoát đạp cửa xông vào.

Tiêu Lỗi cũng vừa sợ vừa giận khi nhìn thấy Trần Ninh: "Nhãi ranh, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao hả?"

Trần Ninh lạnh lùng nói: "Thả cô ấy ra thì tao sẽ tha cho mày một mạng. Nhưng chỉ có tạo tha cho mày thôi, cô ấy có truy cứu trách nhiệm pháp luật của mày hay không thì tao không quan tâm."

Tiêu Lỗi nghe vậy, cười gần: "Ha ha, mày muốn làm anh hùng mà không xem đây là chỗ nào à? Đây là câu lạc bộ của anh Bọ Cạp trên tỉnh, anh ấy là anh em kết nghĩa của tao. Mày muốn tìm chết thì tao giúp mày toại nguyện!"

Tiêu Lỗi vừa dứt lời, có một nhóm người đi ngoài hành lang.

Người đàn ông đi đầu tầm ba mươi tuổi, mặc áo da màu đen.

Trên cổ gã có hình xăm một con bọ cạp trông rất đáng sợ. Gã là Bọ Cạp, làm việc cho nhà họ Chúc tỉnh Thiên Hải.

Mấy chục tên đàn em cầm dao và tuýp sắt theo sau Bọ Cạp. Gã nhìn cánh cửa bị đạp vỡ, sau đó nhìn Trần Ninh đầy khó chịu, | hung dữ chất vấn: "Mày đến đập quán hả?"

Tiêu Lỗi nhìn thấy Bọ Cạp như gặp được quân cứu viện, lập tức bước đến đón. Anh ta cười nịnh nọt: "Anh Bọ Cạp, tên này phá hỏng chuyện tốt của em, lại còn gây sự ở chỗ của anh. Anh hãy dạy cho nó một bài học nhớ đời giùm em!"

Tất cả mọi người đều trợn mắt trừng Trần Ninh, nhưng dường như anh chẳng thèm coi đám người ở đây ra gì.

Anh dứt khoát đi qua bọn họ, bể Đồng Kha đã mơ mơ màng màng vì trúng thuốc kích dục lên, lạnh nhạt nói: "Không sao rồi, anh đưa em rời khỏi đây"

Đồng Kha không còn tỉnh táo, khẽ nói "vâng".

Cô không nhìn rõ gương mặt của Trần Ninh nhưng vẫn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô cảm thấy người đàn ông ra mặt cứu mình mang lại cảm giác tin cậy và yên tâm đến lạ.

Trần Ninh bế Đồng Kha đi ra cửa, đồng thời hờ hững cất lời: "Kẻ nào dám ngăn cản tôi thì tự gánh lấy hậu quả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play