*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này Mã Hiểu Lệ đưa người nhà đến mừng thọ Mã Bang Quốc có thể nói là vả vào mặt cô một cái tát.
Sự lạnh nhạt của Mã Bang Quốc và Trương Tú Lan, mấy người Trần Ninh còn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng Mã Kiến Ba lại dám trực tiếp dọa nạt, uy hiếp một nhà bọn họ.
Không chỉ Trần Ninh và Tống Sính Đình mặt mày căm phấn, đến cả một người bình thường lúc nào cũng hiền lành, bình lặng như Tống Trọng Bân cũng mặt đầy giận dữ, chuẩn bị xông lên cãi nhau với Mã Kiến Ba.
Tuy nhiên, Mã Hiểu Lệ nước mắt lưng tròng, chịu đựng nỗi oan ức, sống chết giữ tay chồng mình là Tống Trọng Bình lại.
Cô dặn Tống Trọng Bân không cần quan tâm đến Mã Kiến Ba, đừng gây rối trong yến thọ của bố.
Tống Trọng Bân cuối cùng cũng nhẫn nhịn, có điều toàn thân ông run lên vì tức giận.
Trần Ninh nhìn ra Mã Hiểu Lệ không muốn làm loạn trong bữa tiệc, anh cũng không muốn làm khó Mã Hiểu Lệ. Vì vậy, anh cũng không có hành động, chỉ lạnh lùng liếc Mã Kiến Ba một cái.
Mã Kiến Ba tự nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ninh, ngay lập tức Mã Kiến Quốc không vui, thầm nghĩ: “Mẹ nó chứ, một lũ nghèo khổ không biết chui từ đâu ra, cũng dám đến Tân Môn đổi đầu với mình, chán sống rồi ư.”
Trần Ninh lạnh lùng liếc nhìn Mã Kiến Ba, sau đó không quan tâm nữa.
Nhìn thấy Tống Trọng Bân tức giận đến mức run lên, anh liền lấy một bao thuốc lá Chân Long ra rút một điều đưa cho Tống Trọng Bân nói: “Bố, không cần so đo với mấy tên hề này, hút điều thuốc nguôi giận đi ạ.”
Tên hề? Trang truyen.one sẽ lên đều chương mỗi ngày nhé cả nhà!”
Mã Kiến Ba nghe được câu này của Trần Ninh suýt chút nữa thì phát hỏa.
Ông ta nheo nheo mắt, ngữ khí tức giận nói: “Nhóc con, tôi biết cậu là con rễ của Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, còn nghe vợ chồng Chương Hán Đông nói, cậu là đồ ăn hại dựa dẫm vào nhà vợ.”
“Cái loại ăn hại như cậu muốn lấy lòng bố mẹ vợ, tôi có thể hiểu. Nhưng cậu đừng có mà gây chuyện với tôi.”
“Đồ vô dụng như cậu, tôi có trăm phương nghìn kế khiến cậu đầu lìa khỏi xác. Vì vậy, cậu tốt nhất nên thu mình lại một chút, đừng có lấy mạng sống ra thách thức sự nhẫn nại của tôi.”
Lời nói của Mã Kiến Ba khiến một nhà Mã Hiểu Lệ tái mặt, nhưng vẻ mặt Trần Ninh vẫn như thường.
Mã Kiến Ba nhìn khuôn mặt sợ hãi của mấy người Mã Hiểu Lệ vô cùng đắc ý.
: Ông ta liếc Trần Ninh một cái, chú ý đến bao thuốc lá trong tay Trần Ninh, khinh bỉ nói: “Còn nữa, tiện nói cho cậu biết, thuốc lá cậu đang dùng rác rưởi giống như cậu vậy.”
Mã Kiến Ba nói xong, đưa tay lên, vỗ nhẹ khuôn mặt Trần Ninh.
Tống Sính Đình thấy cảnh này, tim như muốn nhảy ra, thầm hét lớn: Thôi xong rồi!
Quả nhiên, tay của Mã Kiến Ba còn chưa kịp chạm đến mặt Trần Ninh. Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, giơ tay trái lên, lập tức siết chặt lấy cỗ tay Mã Kiến Ba.
Đồng tử Mã Kiến Ba mở to, mặt ông ta trần đầy kinh ngạc.
Ông dùng toàn bộ sức lực của cơ thể muốn rút tay về.
Mã Kiến Ba thê thảm gào lên: “Tôi không nên nói cậu là đồ vô dụng, dựa dẫm vào nhà vợ.”
Trần Ninh nói tiếp: “Còn nữa.”
Mã Kiến Ba ngơ ngác, ông ta không nhớ ông ta còn cái gì chưa nói nữa.
– ì Trần Ninh nhắc: “Ông nói, thuốc lá của tôi thế nào.”
Mã Kiến Ba nhớ ra, nhịn cơn đau, nói: “Thuốc cậu hút, Chân Long mà cậu hút rất tốt, rất có phẩm vị.”
Trần Ninh nghe vậy nở nụ cười, thả tay ra, Mã Kiến Ba có thể thoát ra.
Mã Kiến Ba cúi đầu nhìn cỗ tay mình, xoay xoay cỗ tay, có chút đau nhưng may chưa gấy, chỉ là trất khớp.
Ông ta ngẳng đầu, vừa sợ, vừa căm phẫn nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh cười cười lấy ra bao buốc ra, châm một điều, hít một hơi, nhàn nhạt nói: “Tôi đã hút loại thuốc này 10 năm rồi, sao có thể là rác rưởi, không ngon được.”
Mã Kiến Ba nắm lấy tay phải đang bị thương, trừng mắt nhìn mấy người Trần Ninh tức giận nói: “Rất tốt, cả nhà các người rất được, các người đợi đấy cho tôi.”
Nói xong, Mã Kiến Ba liền đem theo hai tên thuộc hạ vội vàng rời đỉ.
Việc Trần Ninh dạy dỗ Mã Kiến Ba khiến một nhà Tống Sính Đình vô cùng thỏa mãn, nhưng cũng lo lắng. Dù sao đây cũng là Tân Môn, không phải Trung Hải. Nhà họ Mã là hào môn của Tân Môn, là con rắn đầu đàn vừa có thế vừa có tài, muốn đối phó với mấy người bọn họ vậy cũng quá đơn giản rồi.
Mã Hiểu Lệ lại càng khó xử, bà trách móc Trần Ninh: “Thằng bé này, thật là quá kích động rồi. Em trai mẹ, tính cách ngang ngược, có thù ắt báo. Con làm nó bị thương, nó nhất định sẽ tìm cách trả thù con.”
Trần Ninh cười an ủi: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng. Loại người xấu xa ngang ngược như ông ta, con dạy dỗ không 100 thì cũng đến 99 người rồi, con có thể xử lý được.”
Một nhà Mã Hiểu Lệ âm thầm lắc đầu, cảm tháy Trần Ninh nghĩ quá đơn giản rồi.
Người xưa có câu “rồng mạnh cũng không áp được rắn đầu đàn.” Trong khi bọn họ chỉ là những người bình thường.
Đắc tội Mã Kiến Ba, sợ rằng bình an rời khỏi thành phố Tân Môn cũng khó.
Mã Kiến Ba chịu thiệt thòi ở chỗ Trần Ninh, ông đầu tiên là đi đến chỗ Mã Bang Quốc và Trương Tú Lan tức giận nói cho bọn họ: “Bố, mẹ, có người làm gãy tay con.”
Trương Tú Lan nhìn tay của con trai bị thương thành bộ dạng như vậy, nhất thời lo lắng, nắm lấy tay con trai hỏi: “Ai, là ai làm, nhất định phải đánh chết kẻ đó.”
Mã Kiến Ba ấm ức nói: “Mẹ, chính là con rễ của tiện nhân Mã Hiểu Lệ kia, Trần Ninh làm đó.”
Trương Tú Lan là mẹ kế của Mã Hiểu Lệ, bà vốn dĩ không muốn gặp Mã Hiểu Lệ, và luôn đề phòng Mã Hiểu Lệ quay lại đòi phân chia tài sản.
Nghe thấy là con rễ Mã Hiểu Lệ làm tay con trai bà ta bị thương, tức giận đến toàn thân run lên: “Tiện nhân này, bao nhiêu năm không quay về, vừa mới về đã sai người đánh con trai tôi bị thương thành như vậy, tôi phải đích thân xé xác ả ta.”
Bà ta nói xong, bà ta chuẩn bị gọi bảo vệ và mấy người hầu nam đến dạy dỗ mấy người Trần Ninh. Mã Bang Quốc bất mãn nói: “Đừng có làm loạn lên, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của tôi.
Ở đây nhiều khách khứa như thế, các người chê chưa đủ mất mặt à? Có chuyện gì, đợi yến thọ kết thúc hãy nói.”
Trương Tú Lan và Mã Kiến Ba nghe vậy, không làm gì được đành phải nhẫn nhịn, đợi yến thọ kết thúc sẽ tính toán một lần với mấy người Trần Ninh.