*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ngòi trên bàn ăn cơm.

Tống Sính Đình nhìn về ra phía cửa kính có thể nhìn ra tình huống bên ngoài, nhưng ở bên ngoài thì không thể nhìn thấy bên trong.

Cô lúc này nhìn người bị giam ở căn phòng kính nhỏ, bị các nhân viên khác tới lui nhòm ngó, Tống Sính Đình, cười khổ nói với Trần Ninh: “Kiểu trừng phạt này, đối với cô ấy có ác quá không?”

Trần Ninh nhàn nhạt trả lời: “Anh ngược lại cảm thấy rất nhân từ”

“Cô ta trộm tài liệu mật của công ty, bán cho phe đối thủ, để đồi lấy lợi ích, đây là phạm pháp, vốn dĩ nên ngồi tù.”

“Chúng ta không truy cứu pháp luật cô ta, để cho cô ta tiếp tục ở đây làm việc, lấy tiền lương mười năm để trả nợ, thử hỏi trên đời này có công ty nào lại trừng phạt tội đồ nhân từ thế không?”

Trần Ninh nói đến đây, liếc nhìn Trần Phương Phương ở bên ngoài: “Cô ta phản bội em, còn đám nhân viên của em lúc trước có rất nhiều nhân viên đứng về phía cô ta, đều đã chuẩn bị đi ăn mánh khác rồi.”

*Nếu như anh không lấy cô ta ra để giết gà dọa khỉ, răn đe một chút, thì sau này bất cứ nhân viên nào cũng có thể bắt nạt em.”

Nói đi nói lại, Trần Ninh vẫn là tức giận việc Trần Phương Phương bức ép Tống Sính Đình đến khóc, cho nên Trần Ninh mới muốn phạt Trần Phương Phương.

Trong mắt Tống Sính Đình đều là cảm động, cô nhẹ nhàng nói: “Lần này may mà có anh, nếu không em cũng không biết phải làm sao.”

“Nhưng em cảm thấy bây giờ giết gà dọa khỉ đã đạt được mục đích, hay là phá bỏ phòng làm việc kia của Trần Phương Phương đi?”

Trần Ninh yên lặng, sau đó nói: “Cô ta ứng trước mười năm tiền lương, nếu như cô ta không phát lên nhanh thì đoán chừng cũng phải ở lại công ty làm mười năm.”

“Cứ giam cô ta trong phòng kính đoán chừng vợ cũng không đánh lòng, mà truyền đi thì chúng ta cũng mang tiếng là lòng dạ hẹp hòi.”

“Như vậy đi, cứ để cho cô ta ngồi trong đó một tuần. Sau một tuần mới để cô ta trở về phòng làm việc cũ.”

Tống Sính Đình nhất thời vui vẻ: “Ừ, vẫn là chồng em suy nghĩ chu đáo. Mặc dù thường ngày anh cứ uễ oải không thích làm việc. Nhưng em thấy anh làm việc rất quả quyết, so với e thì mạnh mẽ hơn nhiều, giống như thống soái tọa trấn một phương vậy!”

Trần Ninh nháy mắt: “Có đúng không?”

Tống Sính Đình gật đầu nói: “Đúng nha! Em đang suy nghĩ, dứt khoát để anh đến làm tổng giám đốc của tập đoàn, em là người phụ giúp là được.”

: Tống Sính Đình nói vậy, ngoại trừ cảm thấy Trần Ninh đảm nhiệm chức vụ giám đốc cô sẽ đề cao thân phận và địa vị của Trần Ninh. Miễn cho người khác nói Trần Ninh không có việc gì làm, nghĩ anh suốt ngày ăn bám.

Cô sợ Trần Ninh sẽ tốn thương.



Âu Dương Đình và Diẹp Tri Thu đã tính toàn xong cửa kiểm nghiệm thuốc, kẹp chết Tống Sính Đình, để vacxin của Tống Sính Đình khôn có cách nào ra thị trường được.

Mà lúc này, trong khu nhà cao cấp của Tống gia.

Tống gia lão gia tử Tống Thanh Tùng dẫn theo Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình cùng người nhà nhiệt tình chiêu đãi người ở Thiên Hảo đến Tống tam Gia – Tống Hiến.

Tỉnh thành Tống gia, tỉnh Giang Nam Tống thị đích tông.

Bọn Tống Thanh Tùng ở Trung hải cũng chỉ được xem mà một nhánh của đại gia tộc Tống thị ở Giang Nam mà thôi.

Tống gia ở tỉnh thành so với bọn họ ở thành phố Trung Hải đúng là cực kỳ mạnh.

Ở trong mắt bọn người Tống Thanh Tùng, Tống gia tỉnh thành giống như là hoàng tộc Tống gia.

Lần này tỉnh thành Tống Gia, Tống Tam Gia – Tống Hiến đích thân đến thành Trung Hải, đến thăm Tống Thanh Tùng.

Đám người Tống Thanh Tùng đúng là được sủng mà sợ, giống như là chiêu đã vương gia, rất cũng kính mà chiêu đã đám người Tố Hiến.

Tống Hiến mặc dù đã bốn năm mươi tuổi, nhưnh luận về bối phận, là cùng thế hệ vớiTống Thanh Tùng.

Nhưng vì thân phận Tống Hiến quá cao quý, Tống Thanh Tùng cũng không dám xưng huynh gọi đệ với Tống Hiến, mà gọi Tống Hiến Là Tam gia.

Lúc này mặt mũi ông ta tràn ngập sư xu nịnh mà nói: “Tam gia, lần này ngài đến gía quang lâm đến Tống gia chúng tôi, không biết có gì chỉ giáo?”

Tống Hiến híp mắt, cuồng ngạo nói: “Cũng không có gì, nghe nói nhà các ông đã cầm được quyền đại lý của vắc xin ung tư gan?”

“Chúng ta là đồng tông, cũng là người một hà, có tiền thì cùng nhau kiếm.”

“Tôi đại biểu tỉnh thành Tống gia, đến hợp tác với nhánh ở Trung Hải, chuyện kinh doanh vacxin, chúng ta muốn tham dự một phần.”

Bọn người Tống Thanh Tùng nghe vậy, thì biết bọn họ vì chuyện vacxin mà đến.

Tống Hiến thấy sắc mặt khác thường của Tống Thanh Tùng, ông ta không vui nói: “ Sao? Hình như các ngươi không vui khi Tỉnh Thành Tống gi chúng tôi tham gia vào?”

Tống Thanh Tùng nào giám đắc tội tỉnh thành Tống gia, cuống quýt nói: “Tam gia, quyền đại lý vacxin ung thư gan là của cháu gái Tống Sính Đình, tôi muốn tham gia một phần nó cũng không cho. E là Tam gia ngày mở miệng nó cũng không nề mặt đâu.”

Tống Hiến hừ lạnh: “Làm càng!”

“Gia tộc chúng ta luôn tôn nghiêm, người trong gia tộc cũng phải có quy củ.”

“Tống Sính Đình dám vì tư lợi mà ngỗ nghịch như vậy?”

Tống Thanh Tùng cố ý nói: “Đứa cháu gái này của tôi đã lấy chồng, nó gả cho Trần Ninh, cháu gái gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, những lời mà trưởng bối trong tộc như chúng ta đâu nói, đối với nó cũng không có tác dụng.”

Tống Hiến giận tím mặt: “Gả nó đi nói cũng là họ Tống, chỉ cần là họ Tống thì đều là người trong tộc chúng ta, có gì tốt thì phải chia cho người trong tộc một phần!”

*Nếu Tống Thanh Tùng ông không dạy được nó, thì để một trưởng bối trong tộc là tôi dạy.”

Tống Hiến nói tới đây, phân phó thuộc hạ lập tức đến công ty, kêu Tống Sính Đình lập tức đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play