Âu Dương Hải thở dài nói: “Âu Dương gia chúng ta từ trước đến nay đều là có ơn thì phải báo ơn, không thích nợ người khác ân tình.”

“Trần Ninh đã chỉ ra căn bệnh ẩn giấu trên người cha, còn có thể bảo viện trưởng bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh là Tần lão đến chữa trị cho cha. Lần này chúng ta đã nợ cậu ta một phần ân tình.”

“Năm đó lúc nhà chúng ta đang phát triển một dự án lớn, Giang Nam vương Đường Bắc Đầu lại nhìn trúng dự án đó. Đường Bắc Đầu yêu cầu chúng ta bàn giao dự án. Nhưng Đường Bắc Đầu cũng hứa với cha rằng cậu ta nợ cha một món nợ nhân tình. Bất cứ lúc nào cha cũng có thể yêu cầu cậu ta thực hiện lời hứa của mình. Vậy bảo cậu ta làm chuyện này để trả ơn cho cha đi. “

Âu Dương Yên nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía cha mình: “Cha, cha định yêu cầu Đường gia thực hiện lời hứa để Đường gia tha cho Trần Ninh một con đường sao?”

Âu Dương Hải gật đầu: “Đúng vậy, Âu Dương Hải cha cả đời này đều hành động chính trực, quang minh lỗi lạc. Trần Ninh đã cứu cha. Bây giờ cậu ta có chuyện phải làm. Cha không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Âu Dương Yên biết tính tình cứng cỏi của cha mình, một khi đã quyết định thì mười con ngựa cũng không kéo lùi lại được nên chỉ có thể đồng ý.

Đêm đó Âu Dương Hải đã gọi điện cho Đường Bắc Đầu.

Đường Bắc Đầu rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Âu Dương Hải.

Sau khi nghe được lý do gọi điện của Âu Dương Hải, ông ta càng ngạc nhiên hơn, từ tốn hỏi: “Hải lão, ông có chắc là muốn tôi thực hiện lời hứa quý báu của mình chỉ để tôi tha cho Trần Ninh không?”

Âu Dương Hải: “Đúng, mong Đường gia thành toàn.”

Đường Bắc Đầu cân nhắc một chút, sau đó đồng ý với yêu cầu của Âu Dương Hải: “Được, tôi sẽ tha cho cậu ta. Giữa ông và tôi từ này không ai nợ ai.”

Âu Dương Hải: “Cảm ơn Đường gia thành toàn.”

Trần Ninh không biết rằng người đàn ông mà anh thuận tay cứu được lại là người từng giàu nhất thành phố Trung Hải.

Cũng không biết, Âu Dương Hải đã lặng lẽ “cứu” anh một lần, báo đáp lòng tốt của anh.

Anh và Tống Sính Đình đã có một bữa ăn phương Tây dưới ánh nến tại một nhà hàng Phương Tây vào thứ bảy thật tuyệt vời, trải qua khoảng thời gian lãng mạn chỉ dành cho hai người trước khi cùng nhau trở về nhà.

Khi anh và Trần Ninh về đến nhà, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, và Tống Thanh Thanh vừa xem TV vừa trò chuyện.

“Cha, mẹ!”

Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình trở về thì vội vàng chạy tới ngay lập tức.

Trần Ninh mỉm cười, cúi xuống bề con gái.

Tống Sính Đình đặt trái cây vừa mua lên bàn cà phê, tò mò hỏi: “Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy, có vẻ rất vui?”

Tống Trọng Bân cười nói: “Hôm nay mẹ con phát tài rồi, đương nhiên là rất vui vẻ.”

Tống Sính Đình càng thêm tò mò: “Còn có loại chuyện tốt này sao, phát tài gì cơ, mẹ nói con nghe thử xem?”

Mã Hiểu Lệ vươn tay đánh chồng một cái, sau đó giải thích với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Là thế này. Vào ngày sinh nhật của mẹ trước đây không phải cha các con đã tặng cho mẹ một sợi dây chuyền mặt ruby giả hay sao.”

“Hôm nay lúc đeo cái vòng cỗ này mẹ tình cờ gặp Cát Mỹ Lệ.”

“Cô ta nói chiếc vòng cỗ của mẹ không tôi, mẹ nói là hàng giả đó mà cô ta lạ nói rằng cô ta rất thích nó và bảo mẹ bán nó cho cô ta”.

Trần Ninh nhận ra không ổn rồi, bèn hỏi: “Mẹ, mẹ bán sợi dây chuyền cho cô ta à?”

Mã Hiểu Lệ nói: “Ban đầu cô ta nói giá 3 nghìn tệ. Mẹ cảm thấy đây là lão Tống đã tặng cho mẹ nên không thể được.”

“Sau này, cô ta liên tục nói với mẹ rằng cô ta rất thích, bảo mẹ , nén chịu thương đau. Giá cả từ 3 nghìn lên thăng 10 vạn.”

“Mẹ thấy cô ta đã thích như vậy nên đã bán chiếc vòng cỗ cho cô ta. Nhưng mẹ cũng ngại không lấy của cô ta mười vạn tệ mà chỉ lầy có năm nghìn tệ.”

Trần Ninh nghe xong không nói gì.

Anh đã mua chiếc vòng cổ này cho Tống Trọng Bân để Tống Trọng Bân tặng nó cho Mã Hiểu Lệ.

Nhưng anh vẫn luôn không nói với mọi người rằng sợi dây chuyền ruby này là thật và trị giá hơn 100 triệu tệ.

Mã Hiểu Lệ không ngốc, thấy Trần Ninh im lặng thì bà lập tức nhận ra điều gì đó, bà kinh ngạc hỏi Trần Ninh và Tống Trọng Bân: “Chắc không phải là tôi bán rẻ rồi chứ?”

Trần Ninh cười cười: “Không có, giá cả chắc cũng tương đương.”

Mã Hiểu Lệ quay đầu lại chất vấn chồng: “Lão Tống, ông nói thật cho tôi biết, chiếc vòng cổ đó lúc ông mua giá bao nhiêu?”

Tống Trọng Bân mơ hồ nói: “Sợi dây chuyền … lúc đó là do Trần Ninh chuẩn bị. Tôi chỉ có trách nhiệm đưa cho bà. Tôi thật sự không biết giá cả.”

Tất cả mọi người lập tức đều nhìn về phía Trần Ninh.

Cả nhà đều biết rằng những thứ mà Trần Ninh tặng cho người nhà từ trước đến nay chưa bao giờ có giá trị thấp!

Chiếc vòng cỗ kim cương hồng mà Trần Ninh tặng cho Tống Sính Đình trị giá 100 triệu!

Ngay cả viên thuốc đột quy mà Trần Ninh đưa cho Tống Thanh Tùng trước đây cũng trị giá vài chục vạn tệ!

Nếu nói chiếc vòng cổ mà Trần Ninh tặng cho mẹ vợ là hàng giả rẻ tiền thì cả nhà Tống Sính Đình sẽ không bao giờ tin.

Tống Sính Đình lúc này mới nhìn chằm chằm Trần Ninh, nghiêm túc hỏi: “Trần Ninh, sợi dây chuyền hồng ngọc đó là thật hay giả? Anh mua bao nhiêu?”

Trần Ninh vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mã Hiểu Lệ đã nghiêm nghị nói: “Con phải nói sự thật, không được nói dối!”

Trần Ninh không cách nào khác chỉ đành thành thật nói: “Chiếc vòng cổ bằng ruby đó là thật, viên ruby đó khoảng 70 carat, trị giá hơn 100 triệu.”

Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Mã Hiểu Lệ càng cảm thấy thế giới quay cuồng, gần như ngất đi, bà run run nói: “Xong rồi xong rồi, sợi dây chuyền trị giá 100 triệu tệ đã bị tôi bán với giá 5.

tệ!”

“Hu hu, tôi nói mà, người nhà họ Tống nào có ai là người tốt.

Liên tục đòi mua sợi dây chuyền giả của tôi, lại không ngừng tăng giá. Hóa ra là nhìn thấy tôi không biết nên có tình lừa tôi.”

Tống Trọng Bân và Đồng Kha vội vàng đỡ Mã Hiểu Lệ, cũng – liên tục khuyên bà đừng buôn.

Nhưng một sợi dây chuyền trị giá một trăm triệu mà chỉ bán với giá năm nghìn tệ, Mã Hiểu Lệ làm sao có thể không buồn?

Hơn nữa, bà còn cảm thấy vô cùng tội lỗi, cảm thấy mình đã gây ra lỗi sai tày trời.

Tống Sính Đình vừa an ủi mẹ vừa trách Trần Ninh: “Đều tại anh. Mua một chiếc vòng cổ đất tiền như vậy làm quà cũng không nói cho cả nhà biết sự thật”.

“Bây giờ thì tốt rồi, Tống gia mua sợi dây chuyền rẻ như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý trả lại sợi dây chuyền cho chúng ta, bây giờ phải làm sao mới được?”

Lúc đầu Trần Ninh không nói cho mọi người biết giá của sợi dây chuyền ruby này vì anh sợ mọi người sẽ trách anh tiêu tiền hoang phí.

Nhưng anh cũng không thể dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra.

Tuy nhiên, lúc này anh lại mỉm cười an ủi mọi người nói: “Không cần lo lắng, sợi dây chuyền này đã thuộc về mẹ thì không ai có thể chiếm được, con sẽ khiến bọn họ ngoan ngoãn trả lại.”

Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy thì thi nhau lắc đầu.

Tất cả mọi người đều cảm thấy với tính cách tham lam của những người trong nhà họ Tống thì làm sao có thể trả lại được thứ đồ tốt đã chiếm được đến tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play