Rất nhanh, nhóm người Đinh Song Nguyên và Bạo Long đều bị cảnh sát hiện trường còng tay đưa đi.
Anh em Lưu gia, cũng cáo từ rời đi.
Khi đi ra ngoài, Lưu Lai Trí không thể không hỏi Lưu Lai Đức: “Anh trai, Trần tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Đinh Song Nguyên, Bạo Long bên cạnh bị cảnh sát còng tay đưa ra hai người nghe vậy, cũng dựng lỗ tai nghe lén.
Bọn họ đều tò mò, rốt cuộc Trần Ninh có lai lịch gì.
Lưu Lai Đức nói: “Em chỉ cần biết cậu ta là người phủ Đại đô đốc là được, chuyện khác không cần biết, dù sao u ta tuyệt đối cậkhông phải nhân vật chúng ta có thể trêu chọc vào được.”
Phủ Đại đô đốc!
Đinh Song Nguyên cùng Bạo Long nghe vậy, vẻ mặt đều là chấn động.
Cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao Trần Ninh lại có thể đánh như vậy, thì ra là người của quân bộ Đại đô đốc.
Xem ra, lần này bọn họ thua không oan!
Hai người Đinh Song Nguyên và Bạo Long bị bắt đi, Tống Sính Đình cùng Đồng Kha còn có Tống Thanh Thanh, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, đi thôi.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Dạ!”
Mọi người trở về phòng, trên đường, Tống Sinh Đình tò mò hỏi Trần Ninh sao có thể nhìn ra Đinh Song Nguyên có vẫn đề?
Trần Ninh khẽ cười nói: “Ánh mắt tên kia trôi nổi bất định, nhìn liền biết tâm thuật của anh ta bát chính.”
“Lại phối hợp với các loại lý do thoái thác của anh ta, anh liền đoán được anh ta có vấn đề.”
“Cuối cùng sự thật chứng minh, anh ta không có oan uỗng.”
Vẻ mặt Tống Sính Đình và Đồng Kha đều bừng tỉnh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Phụ nữ các em, ra ngoài, đối đãi với người tốt đột nhiên xuất hiện, còn phải đề phòng nhiều hơn.”
“Không sợ người xấu, chỉ sợ kẻ xấu có mưu.”
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đều liên tục gật đầu, nói người hiện tại thật sự là sáo lộ càng ngày càng nhiều, lòng người khó đoán.
Quay lại phòng khách sạn.
Trần Ninh ngồi xuống sô pha trong phòng khách, hỏi Tống Sính Đình hôm nay tham gia bữa com tối đầu tiên của trại hè, chơi thế nào?
Tống Sinh Đình mỉm cười nói: “Thì ăn một bữa cơm, còn có quen phụ huynh học sinh khác một chút mà thôi.”
“Đúng rồi, ngày mai, trại hè bọn trẻ thống nhất chơi trò chơi. Tối mai, có một bữa tiệc lửa trại, phụ huynh sẽ đi cùng học sinh, và phụ huynh học sinh sẽ biểu diễn một tiết mục.”
“Trần Ninh, phụ huynh biểu diễn này em có thể không thông thạo, cái này cần anh tới vậy.”
Đồng Kha cười hì hì nói: “Anh rễ cầm kỳ thi họa, kiếm đạo.
nghệ thuật uống trà, không một thứ không biết không gì không giỏi, biểu diễn tiết mục, còn không phải là đơn giản như uống nước, phải không anh rẻ?”
Trần Ninh khi còn bé xem như xuất thân nhà giàu, cằm kỳ thi họa quả thật đều có chỗ đọc lướt qua.
Nhưng anh luôn không thích biểu diễn ở nơi công cộng, vì vậy vào lúc này anh hơi do dự.
Con gái Tống Thanh Thanh trông mong nhìn anh, hy vọng nói: “Cha, Thanh Thanh rất muốn cha ở trước mặt các bạn cùng lớp và phụ huynh khác, biểu diễn một tiết mục lợi hại, để các bạn cùng lớp cùng phụ huynh, đều biết Thanh Thanh có một người cha tuyệt vời.”
Trần Ninh dở khóc dở cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT