Rất nhanh, người lái xe của Lương Dục Thụ đã lái xe qua.
Trần Ninh và Tống Sính Đình lên xe rời đi, Trần Ninh nói với Lương Dục Thụ: “Tài xế của ông lái xe đưa tôi về là được rồi, ông không cần phải đi theo.”
Lương Dục Thụ gật đầu không ngừng: “Vâng, Trần tiên sinh đi thong thả.”
Rất nhanh!
Xe khởi động, không nhanh không chậm rời đi, cuối cùng biến mắt trong tầm nhìn của mọi người.
Lúc này, thầy tổng giám thị Chung Đại Kỳ, to gan lớn mật hỏi Lương Dục Thụ: “Lương cục trưởng, Trần tiên sinh này rốt cuộc có thân phận gì, sao ngài lại tôn kính cậu ấy như vậy?”
Những người xung quanh, vẻ mặt đều tò mò nhìn.
Lương Dục Thụ nhìn Chung Đại Kỳ một cái, thản nhiên nói: “Trước kia Trần tiên sinh đã cứu tôi, cậu ấy có ân với tôi.”
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt đều lộ ra bừng tỉnh.
Bọn họ liền nói Trần Ninh chẳng qua chỉ là người bình thường, sao Lương Cục lại khép nép với Trần Ninh như vậy, thì ra Trần Ninh là ân nhân của Lương cục trưởng!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Trần Ninh trở về Trung Hải đã một tuần.
Anh hiện tại là Đại đô đốc, không có cách nào khác thời gian dài không ở Thủ đô, việc quân cơ viện phủ Đô Đốc, còn có một đống tài liệu chờ anh ký.
Vừa vặn hai ngày nay con gái cũng bắt đầu nghỉ hè, hơn nữa trường tiểu học Úc Kim Hương tổ chức một hoạt động trại hè Thủ đô, tổ chức một nhóm học sinh đến Thủ đô tham gia hoạt động trại hè.
Con gái Tống Thanh Thanh từ trường trở về, liền chạy tới hỏi Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, bé có thể tham gia hoạt động trại hè Thủ đô do trường tổ chức không?
Tống Sính Đình khẽ nhíu mày, nói: “Tham gia hoạt động trại hè Thủ đô do trường tổ chức, không tốn bao nhiêu tiền cả, chẳng qua Thủ đô quá xa, hơn nữa hoạt động trại hè một tháng dài như vậy, cha mẹ làm sao có thể bỏ qua tất cả công việc, cùng con đi Thủ đô đây?”
“Nếu chỉ để cho con đi theo giáo viên và học sinh, cha mẹ không yên tâm.”
“Bảo bối, nếu không thì thôi nha con?”
Tống Thanh Thanh có chút mát mát, nhưng hiểu chuyện gật gật đầu: “Được rồi, chờ có thời gian cha mẹ lại dẫn Thanh Thanh đến Thủ đô chơi được rồi.”
Hôm nayTràn Ninh vốn định nói với gia đình, anh phải trở về Thủ đô làm việc.
Anh không nghĩ tới anh còn chưa mở miệng, con gái liền đề nghị muốn tham gia hoạt động trại hè Thủ đô.
Lúc này anh nhìn bộ dạng mất mát của Tống Thanh Thanh, nhịn không được cười nói: “Ha ha, Thanh Thanh không cần mắt mát, cha cảm thấy con tham gia trại hè rất tốt.”
Trần Ninh cười giải thích với Tống Đình Đình: “Vợ, kỳ thật hôm nay anh có chuyện định nói với hai người.”
“Gần đây anh cần phải vào Thủ đô vì vấn đề công việc của anh.”
“Con gái tham gia hoạt động trại hè Thủ đô, như vậy vừa vặn anh có thể chăm sóc con.”
Công việc?
Tống Sính Đình giật mình một chút.
Chẳng lẽ Trần Ninh không cam lòng trở về bình thường, muốn vào Thủ đô tìm nhân mạch của anh hoạt động, hy vọng mưu cầu một quan nửa chức, tiếp tục đóng góp cho đất nước?
Ừm!
Có khả năng!
Dù sao Trần Ninh từng là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, hơn nữa anh còn trẻ như vậy, hiện tại bảo anh sống một cuộc sống giống như đã nghỉ hưu, đoán chừng nhất định là anh không vui.
Tống Sính Đình luôn tôn trọng sự lựa chọn của Trần Ninh.
Hơn nữa, cô biết chồng cô luôn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân, thân phận nhạy cảm, công việc càng là thuộc về cơ mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT