“Nhưng mà chị họ của em lo lắng, liệu trên chiến trường, anh có bị Hạng gia kia mưu hại không, chiến sự kết thúc lâu như vậy, anh lại không liên lạc với gia đình mình quá lâu, quân đội không thể lầy được bát kỳ thông tin nào của anh, anh nói sao tụi em không lo cho được.”

Trần Ninh nghe xong nhìn Tống Sính Đình, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

Anh nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh xin lỗi, vì một số lý do đặc biệt nên sau khi chiến tranh kết thúc anh không thẻ liên lạc được với em, để em phải lo cho anh!”

Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh, nhìn chằm chằm anh, nhẹ giọng nói: “Em hiểu được!”

“Cho nên vừa rồi em cũng đã nói với anh, em hi vọng sau này anh không phải một mình gánh vác nữa, có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau gánh chịu.”

“Em không sợ cái gì cả. Điều em sợ nhát là mình anh phải gánh chịu. Có chuyện gì mà em chưa biết không?”

Trần Ninh cười nói: “Được rồi, anh hứa với em sau này sẽ không bao giờ mất đột ngột như thế này, nếu có chuyện gì anh sẽ nói cho em biết, miễn không phải là bí mật nhà nước.”

Tống Sính Đình giãn cơ mặt ra: “Vâng!”

Cả hai rúc vào nhau thân mật!

Đồng Kha đang phụ trách lái xe, từ kính chiếu hậu của xe liếc nhìn chị họ và anh rễ ở ghế sau.

Không khỏi chua xót nói: “Này này, thật đáng ghen tị!”

Tống Sinh Đình nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

Trần Ninh cười nói: “Tiểu Kha, em cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc bàn chuyện kết hôn rồi, mau tìm bạn trai đi.”

Đồng Kha cong môi: “Không có tí sức lực nào!”

Trân Ninh và Tông Sính Đình nghe những lời này cũng không biết nói gì.

Trong xe an tĩnh lại.

Đồng Kha lặng lẽ lái xe, nhưng trong lòng lại không yên.

Làm sao cô lại không biết mình đã đến tuổi nói đến chuyện kết hôn, nhưng thật đáng tiếc, từ khi Trần Ninh cứu cô ra khỏi KTV, cô đã cảm mến Trần Ninh, không còn nhìn trúng người khác nữa.

Lúc này, cô không khỏi chạnh lòng, thương cho chính mình: Vì quân sủng ái một ngày, thương nhớ cả trầm năm!

Ngày hôm sau!

Hạng gia và Diệp gia biết chuyện Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu ở Trung Hải.

Hạng Thành nghe thủ hạ nói, Trần Ninh xuất hiện giết chết Đỉnh Thanh và Diệp Văn Bưu.

Chuyện này làm cho Hạng Thành rất ngạc nhiên.

Không phải Trần Ninh đang chơi trò ve sầu thoát xác, đào binh mắt tích, né tránh kẻ thù sao?

Sao bây giờ cậu ta lại lộ mặt một cách công khai?

Còn có quân đội, không coi Trần Ninh là đào binh mà đối đãi, thái độ thật kỳ lạ.

Hạng Thành hơi khó hiểu, Trần Ninh đang giở trò gì.

Người chuyên môn phụ trách cho nghe ngóng tin tức cho Hạng gia, khàn giọng hỏi: “Hạng lão, Trần Ninh giết chết Đinh tiên sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta lập tức thu xếp nhân lực báo thù cho anh Đinh sao2”

Hạng Thành im lặng hai giây, hỏi: “Diệp gia phản ứng như thế nào?”

Tên nọ đáp: “Diệp Văn Bưu là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhà họ, nên nghe tin Diệp Văn Bưu đã chết, Diệp gia rất tức giận.”

“Diệp gia không thể nhịn được nữa, nghe nói Diệp Băng Tâm đã chuẩn bị suất lĩnh toàn quân nhà họ, tiến về núi Bát Long, mời Tiêu Diêu vương xuống núi, trừng phạt Trần Ninh để báo thù cho Diệp gia.”

Hạng Thành nghe vậy, mặt mũi có chút chắn kinh.

Ông ta trợn to hai mắt: “Cái gì, Diệp gia lại muốn mời Tiêu Diêu vương thoái ẳn sơn lâm gần hai mươi năm rời núi để đối phó Trần Ninh?”

Tên nọ đáp: “Đúng vậy!”

Hạng Thành kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Xem ra lần này Trần Ninh đã hoàn toàn chọc điên Diệp gia rôi.”

“Tiêu Diêu vương kia là người lẫy lừng hai mươi năm trước ở Thủ đô, đến Quốc chủ cũng phải kiêng dè ba phân.”

“Tiêu Diêu vương đó, ngay từ nhỏ đã đặc biệt tài giỏi, năng lực vượt bậc, rất yêu thích võ thuật cổ, năm mười tám tuổi đã đánh chiến binh bất khả chiến bại khắp Thủ đô rôi.”

“Thêm vào đó Diệp gia còn là một thế gia tài phiệt, Diệp Tiêu Diêu lại thích kết bạn. Bạn bè và đồ đệ của người đó ở khắp đất nước này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play