*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tống Sính Đình đưa điện thoại di động qua: “Cô xeml”
Tần Tước nhận lấy, nhanh chóng đem thứ Diệp Văn Bưu gửi tới nhìn một lần, sau đó cô cũng ni trận lôi đình.
Rõ ràng là Diệp Văn Bưu cố ý bóp đầu bóp đuôi, lật ngược phải trái, đánh lừa dư luận, nhục người trong sạch.
Tần Tước phẫn nộ nói p Văn Bưu thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, tối hôm qua dạy cho anh ta một bài học thật sự là quá nhẹ, lần này nhất định phải giáo huấn anh ta thê thảm cả đời khó quên mới được.”
Lúc này, điện thoại di động của Tống Sính Đình lại vang lên.
Vẫn là Diệp Văn Bưu gọi tới.
Tống Sính Đình cố nén phẫn nộ, nhận điện thoại.
Diệp Văn Bưu đắc ý nói: “Ha ha, Tống tiểu thư, tôi gửi bản thảo tin tức cho cô, cô đều đọc rồi chứ?”
“Nếu như cô không muốn thân bại danh liệt, tốt nhất đêm nay liền mang theo nữ vệ sĩ kia, cùng nhau ngoan ngoãn đến gặp tôi.”
Tống Sính Đình trầm mặt: “Diệp Văn Bưu, anh có biết vu khống người vô tội là phạm tội hay không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của anh.”
Diệp Văn Bưu cười ha ha nói: “Tống Sính Đình, cô không phải ngốc thật chứ?”
Thì ra, Trần Ninh đã từ Thủ đô, bí mật trở về thành phố Trung Hải.
Trần Ninh và đoàn người vừa mới từ sân bay đi ra.
Đồng Thiên Bảo liền mang theo một đám thủ hạ, lái hơn mười chiếc Audi màu đen xuất hiện.
Đoàn người Trần Ninh nhao nhao lên xe.
Đồng Thiên Bảo tự mình lái xe cho Trần Ninh.
Trần Ninh ngồi ở ghế sau xe, lạnh lùng hỏi: “Thiên Bảo, tất cả có ổn không?”
Đồng Thiên Bảo thành thật nói: “Báo cáo Thiếu soái, tất cả vẫn như cũ, nhưng chính là hai ngày gần đây, Hạng gia Đinh Thanh, Diệp Văn Bưu Diệp gia đi tới Trung Hải, hai người này một mực lan ra tin đồn Thiếu soái ngài làm lính đào ngũ.”
“Còn nữa, hai người này một mực tìm cách quấy rồi Thiếu phu nhân, bôi nhọ danh dự thiếu phu nhân.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Đặt trước cho bọn họ hai cái quan tài.”
Đồng Thiên Bảo trằm giọng nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Tập đoàn Ninh Đại, văn phòng chủ tịch.
Tống Sính Đình đang ngồi ở trên ghế làm việc, một tay chống bàn vịn trán.
Một tháng qua, cô luôn lo lắng cho Trần Ninh.
Bây giờ không chỉ mát liên lạc với Trần Ninh mà còn có tin đồn Trần Ninh đã trở thành lính đào ngũ, Diệp gia còn nhân cơ hội gây chuyện khiến cô có chút đau đầu.
Lúc này, Đồng Kha gõ cửa đi vào.
Đồng Kha pha một tách cà phê và đặt ly nó lên bàn của Tống Sính Đình một cách rất cung kính.
Cô quan tâm nói: “Chị họ, chị có sao không?”
Tống Sính Đình ngắng đầu cười khổ: “Không sao!”
Đồng Kha không nhịn được hỏi: “Hiện tại bên ngoài dường như có tin đồn anh rễ là lính đào ngũ trên chiến trường…”
Tống Sinh Đình trầm giọng nói: “Đó là có người cố ý làm mắt uy tín của anh rễ em thôi!”
Đồng Kha gật đầu: “Đúng vậy, người như anh rẻ, tuyệt đối không có khả năng đào binh.”
“Nhưng mà, chuyện em thấy lo lắng hơn bây giờ là liệu anh rễ có đang gặp khó khăn gì không, chiến sự ở Bắc Cảnh cũng xong xuôi hết rồi, sao không có tin tức của anh áy?”
Trong mắt Tông Sính Đình hiện lên một tia lo lăng, cô thì thào: “Đây là điều mà chị lo lắng.”
“Anh rễ của em là chiến thần trong quân đội và là một anh hùng của Hoa Hạ.”
“Nhưng anh ấy cũng là kẻ thù trong tâm trí của vô số người. Một số chức sắc trong nước, cũng như nhiều kẻ thù nước ngoài, đều hận không thể xử chết anh áy.”