Hạng Vân Phi cười gần nói: “Ha ha, đã vậy thì hôm nay tao sẽ cho anh ta thấy rõ hiện thực tàn khốc. Tao muốn anh ta biết sau này ta không còn là Thiếu soái nữa, trước mặt Hạng gia anh ta cũng không bằng một con chó.”
Nói xong, anh ta vẫy tay, ra lệnh cho thuộc hạ: “Người đâu, đánh anh ta cho tao.”
Các vệ sĩ đứng xung quanh Hạng Vân Phi cũng lập tức chuẩn bị nhào lên tấn công Trần Ninh.
Mà vào lúc này, Tần Hằng cùng Vương Uần và đám người hầu, thủ hạ từ trong nhà đi ra.
Tần Hằng lạnh lùng quát: “Dừng tay!”
Tuy rằng Tàn Hằng đã thoái vị nhưng dù sao ông cũng là cựu Quốc chủ, uy nghiêm vẫn còn đó.
Hạng Vân Phi nhìn thấy Tần Hằng thì có chút e dè.
Anh ta nhanh chóng bảo thuộc hạ của mình khoan hãy động thủ, sau đó quay sang nói với Tần Hằng: “Tần lão, tôi không phải nhắm vào ngài, chỉ là Trần Ninh có thù không đội trời chung với Hạng gia chúng tôi, vậy nên tôi…
Tần Hằng lạnh lùng nói: “Trần Ninh là học trò của tôi. Đây là cửa nhà họ Tần của tôi. Tôi cho cậu một phút, cút khỏi đây ngay.”
Hạng Vân Phi không cam lòng: “Việc này…”
Tần Hằng lạnh lùng nói: “Có cần tôi gọi điện cho Hạng Thành không?”
Tương Vân Phi nói nhanh: “Không cần, đừng gọi cho cha tôi, tôi đi ngay đây.”
Anh ta nói xong liền hô hào, lôi kéo nhóm bạn bè, thủ hạ của mình rời đi.
Nhưng mà, khi đi ngang qua Trần Ninh, anh ta thấp giọng hung ác nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, lần nay coi như: mày gặp may.”
“Tần lão đã thoái vị rồi, ông ta cứu được mày một lần này nhưng không thể cứu mày cả đời được.”
“Mày chờ đó mà xem, Hạng gia tụi tao sẽ sớm tính số với mày thôi.”
Dứt lời, anh ta dẫn theo người của mình rời đi.
Tần Hằng cười, nói với Trần Ninh: “Tên này là con kế của Hạng Thành, một tên tiểu nhân mà thôi, đừng quan tâm đến cậu ta. Nhưng mà cậu phải để để ý đến người Hạng gia đấy, nhất là Hạng Thành, ông ta còn đang ghi thù cậu đấy.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Nếu Hạng gia không chọc tôi nữa thì thôi, nhưng nếu thật sự chọc tức tôi thì tôi không ngại khiến cho Hạng gia bị loại khỏi danh sách các thế phiệt quyền quý đâu!”
Tần Hằng nghe vậy thì sửng sót!
Hạng Thành là Các lão đứng đầu trong Nội các, có quyền lực rất lớn, có thể nói là một quan chức tận trách.
Hạng gia bây giờ có thể nói là cực kỳ hưng thịnh.
Nếu như người khác nói rằng sẽ khiến cho Hạng gia bị loại khỏi danh sách thế phiệt quyền quý thì Tần Hằng nhất định sẽ cười phá lên.
Nhưng mà, câu nói này lại do Trần Ninh nói.
Tần Hằng cảm tháy, Trần Ninh trở thành Đại đô đốc, về sau thực sự có khả năng sẽ san bằng Hạng gia.
Tần Hằng thầm nghĩ: Có vẻ như Trần Ninh bị bọn họ chọc giận rồi, nếu nhà họ Hạng tiếp tục tùy tiện động đến anh nữa thì e là Hạng gia sẽ gặp nguy rồi.
Buổi tối, tại Hạng gia.
Trong phòng ăn, Hạng Thành đang ăn cơm, trên bàn chỉ có Hạng Vân Phi con kế của ông ta ngồi cùng.
Các món ăn trên bàn cũng rất đơn giản.
Một đĩa củ sen xào, một đĩa bắp cải luộc và ba miếng đậu khuôn.
Trong khoảng thời gian này, Hạng Thành ăn uống rất đơn giản, như thể đang ăn chay vậy.
Hạng Vân Phi ngoan ngoãn ngồi ăn tối cùng ông ta.
Hạng Vân Phi nhìn thấy cha đã ăn xong cơm trong chén của mình, liền nhanh chóng đặt bát đũa xuống, kính cẩn nói: “Cha, để con xới cho cha thêm một chén cơm nữa.”
Hạng Thành bình tĩnh nói: “Không cần đâu, cha ăn no rồi.”
“Dạt”
Hạng Vân Phi ngoan hiền múc cho Hạng Thành một chén cháo Giang Nam.
Anh ta vừa cẩn thận đặt chén cháo đến trước mặt Hạng Thành, vừa nói: “Cha, hôm nay con đã gặp một người.”
Hạng Thành nhàn nhạt hỏi: “Gặp ai?”
Hạng Vân Phi nói: “Trần Ninh!”
Động tác uống cháo của Hạng Thành hơi khựng lại một chút nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Ông ta bình tĩnh nói: “Không phải Trần Ninh đã chạy về Giang Nam Trung Hải rồi sao? Sao lại xuất hiện ở Thủ đô?”
Hạng Vân Phi nói: “Con cũng không biết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT