Đám người Vương Dụ nghe vậy thì sửng sốt, mặt đầy nghỉ ngờ.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Vương Dụ đổ chuông, hóa ra là cuộc gọi do Bộ trưởng tổ chức Hoàng Hà Sơn gọi đến.
Ông ta bị doạ sợ, vội vàng bắt máy: “Bộ trưởng Hoàng, chào ngài, sao ngài lại đích thân gọi cho tôi…”
“Tiểu Vương à, vị trí công việc của ông cần phải được điều động một chút. Trấn Hắc Tử gần đây đang thiếu trưởng trần. Hay ông xuống dưới trần rèn luyện một chút đi.”
Đoàng!
Vương Dụ nghe vậy thì như nghe thấy sét đánh ngang tai, cả người ông ta đờ ra.
Ông ta nhìn Trần Ninh và Lương Ưng với vẻ mặt tái mét.
Một cuộc điện thoại đã trực tiếp biến ông ta từ thị tôn thành trưởng trần.
Ông ta lắp bắp nói: “Bộ trưởng Hoàng, tôi…”
“Không cần nói gì nữa, cứ như vậy đi.”
Hoàng Hà Sơn không để Vương Dụ nói thêm gì đã cúp điện thoại.
Vương Dụ cằm điện thoại trong tay, sắc mặt xám xịt, ánh mắt tuyệt vọng.
Lương Ưng lúc này nhếch mép cười lạnh hỏi: “Bây giờ, tôi và nguyên soái đã có thể đi được chưa, hả trưởng trấn Vương?”
Vương Dụ nghe vậy thì như bị đâm xuyên tim.
Bây giờ sao ông ta dám ngăn bọn họ lại nữa, ông ta mà tiếp tục ngăn bọn họ thì e là sẽ thành trưởng thôn luôn mắt.
Vẻ mặt ông ta đau buồn như cha mắt mẹ chết, khổ sở nói: “Có thể, có thể, hai vị thủ trưởng có thể đi được rồi.”
Trần Ninh và Lương Ưng bước ra khỏi đồn cảnh sát, đã có vài chiếc ô tô màu đen có biển số của quân đội đang chờ sẵn trước của.
Lương Ưng cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, mời lên xe.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Mời!”
Trần Ninh và Lương Ưng ngòi lên ghế sau của chiếc xe có rèm che cờ đỏ ở đầu, Lương Ưng phân phó cho tài xế lái xe đưa Trần Ninh đến tiểu khu hoa viên Giang Bân.
Trên đường đi, Trần Ninh không khỏi tò mò nhìn Lương Ứng, hứng thú nói: “Lão Lương, anh không ở yên trong Cục An ninh Thủ đô đi, sao lại chạy tới đây làm gì?”
Lương Ưng kính cẩn nói: “Báo cáo thiếu gia, kỳ thực tôi được lệnh đến đây tìm ngài.”
Trần Ninh kinh ngạc: “Được lệnh sao? Lệnh của ai, đến tìm tôi có việc gì?”
Lương Ưng thành thật trả lời: “Là Quốc chủ đã lệnh cho tôi đến đây tìm ngài, ngài ấy bảo ngài chuẩn bị tinh thần, tiếp nhận công việc và thử thách mới.”
Quốc chủ?
Hoàng Càn!
Trần Ninh cười nói: “Tôi đoán được Quốc chủ sẽ không vứt bỏ tôi, sẽ để tôi phát huy đúng tác dụng của mình.”
*Nói đi, Quốc chủ đã sắp xếp chức vị và công việc gì cho tôi?”
“Lẽ nào ngài ấy định khôi phục chức thống soái Bắc Cảnh như cũ cho tôi, để cho tôi tiếp tục trấn giữ biên giới Bắc Cảnh?”
Lương Ưng lắc đầu: “Quốc chủ không có ý định để Thiếu soái tiếp tục làm thống soái Bắc Cảnh!”
Trần Ninh sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười khổ nói: “Đúng vậy, Quốc chủ vừa mới nhậm chức không lâu, còn nhiều việc phải cùng Nội các bàn bạc mới quyết định được.”
“Hạng lão dẫn đầu Nội các chỉ vừa mới cách chức chỉ huy.
quân đội Bắc Cảnh của tôi. Quốc chủ mới nhậm chức, cũng không tiện đối đầu với Hạng lão.”
Lương Ưng cười nói: “Thiếu soái, tuy rằng Quốc chủ của chúng ta ngày thường rất khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là ngài ấy yếu đuối, cũng không có nghĩa là ngài ấy không có chính kiến riêng của mình.” .
Đam Mỹ Sắc“Nếu ngài ấy đã quyết định một điều gì đó thì cho dù có bị Hạng lão phản đối, Nội các phản đối, ngài ấy cũng sẽ chống lại mọi ý kiến và kiên định đến cùng.”
Trần Ninh không khỏi lộ ra một chút hứng thú: “Quốc chủ không chọn để cho tôi hồi phục chức vị cũ vậy thì không biết, ngài ấy định cho tôi làm công việc gì vậy?”
Lương Ưng nở một nụ cười thần bí nói: “Thiếu soái, tôi không biết ngài đã nghe bài phát biểu nhậm chức của Quốc chủ hay chưa. Trong bài phát biểu nhậm chức, ngài ấy nói rằng ngài ấy sẽ chủ yếu quản lý các vấn đề kinh tế và chính trị, còn các vấn đề quốc phòng và quân sự sẽ do Đại đô đốc chịu trách nhịu.”
Đại đô đốc!
Trần Ninh nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc.
Anh nghi ngờ không chắc nhìn Lương Ưng: “Anh nói với tôi vậy nghĩa là…”
Lương Ưng vẻ mặt đầy ý cười, đè thấp giọng nói: “Thiếu soái, ngài vẫn không hiểu sao?”