Không có cách, anh ta là công tử Đinh gia của tài phiệt Tây Cảnh, từ nhỏ đã ngang tàng như vậy.
Ánh mát Trần Ninh lạnh lùng!
Một cơn lửa giận, đột nhiên từ đáy lòng dâng lên.
Sát khí mãnh liệt, nhanh chóng ngưng tụ ở trong mắt sáng như sao của anh.
Đinh Tuấn Minh đối với ánh mắt của Trần Ninh, đáy lòng anh ta không giải thích được hoảng hốt, có dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, Trần Ninh đã giơ tay lên, tát về phía anh ta.
Chát…
Một cái tát, Trần Ninh hung hăng đánh vào mặt Đinh Tuấn Minh, Đinh Tuấn Minh phun ra một ngụm máu tươi trộn lẫn răng gãy, bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đắt.
“Đinh thiếu!”
“Thiếu gia, ngài không sao chứ!”
Mấy người đi cùng Đinh Tuấn Minh, hoảng hốt lúng túng đỡ Đinh Tuấn Minh dậy.
Nửa bên má Đinh Tuấn Minh sưng lên như đầu heo, miệng đầy máu tươi, hàm răng đều bị gãy vài cái, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ, còn có tức giận.
Anh ta ôm mặt bị đánh, không dám tin nhìn Trân Ninh: “Anh dám đánh tôi… anh dám đánh tôi… Tôi lớn như vậy, lần đầu tiên có người dám đánh tôi như vậy…”
Anh ta hung hăng lui khỏi máy thủ hạ đỡ anh ta, giận dữ mắng: “Máy người tụi mày còn sửng sốt làm gì, đi, đem tiểu tử này giết chết cho tao, chuyện lớn bằng trời có tao chịu trách nhiệm.”
“Vâng, Đinh thiếu!”
Mấy thủ hạ của Đinh Tuấn Minh, trong tiếng kêu lên của nhóm người vây xem, hung hăng nhào về phía Trần Ninh.
Tống Sính Đình nhịn không được nhắc nhở: “Trần Ninh, cần thận!”
Một vài người vừa mới đến gần…
Trần Ninh đã nhanh như chớp đá ra vài cước.
Rầm rằm…
Toàn bộ đều là bị một cước vào lồng ngực, bay ngược ra ngoài, ngã xuông đất, rât lâu không thê đứng lên.
Tắt cả mọi người tại ở hiện trường đều sợ ngây người.
Mọi người đều không ngờ, Trần Ninh ra tay lợi hại như vậy.
Vẻ mặt Đinh Tuần Minh cũng khiếp sợ.
Anh ta vừa kinh vừa sợ nhìn Trần Ninh, thanh sắc câu lệŒ) nói: “Anh lại dám đánh tôi, anh lại dám đánh thủ hạ của tôi.”
(*) Ý nói sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói.
“Anh có biết tôi là ai hay không, tôi là người thừa kế thứ nhất của Đinh gia Tây Cảnh, Đinh Tuần Minh.”
“Tôi nói cho anh biết, anh gây chuyện lớn rồi, anh xong rồi”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ anh là gia tộc nào Tây Cảnh, anh ở trong mắt tôi gì cũng không phải.”
Định Tuấn Minh tức giận đến cả người run rẩy: “Được, được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại gọi người, hy vọng anh đừng hói hận.”
Đinh gia Tây Cảnh, quyền thế ngập trời không ngừng ở Tây Cảnh.
Mặc dù ở Thủ đô, Đinh Tuấn Minh cũng có mạng lưới giao thiệp.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, liền gọi điện thoại cho anh họ Đinh Thanh.
Anh họ Đỉnh Thanh của anh ta, hiện nay ở bên cạnh thủ phụ Nội các Hạng lão.
Là thủ hạ tâm phúc của Hạng lão!
Bao nhiêu quyền quý Thủ đô, nhìn thấy anh họ của anh ta đều khách khí.
Để cho anh họ của anh ta ra mặt, chỉnh đốn Trần Ninh, còn không phải là chuyện nửa phút sao.
“Anh họ, em đang ở khách sạn Hồng Kỳ, bị người ta đánh.”
“Anh mau tới đây, báo thù cho em!”
Anh ta gọi điện thoại xong, ngẳắng đầu nhìn Trần Ninh,.
cười dữ tợn nói: “Tiểu tử, căn bản anh không biết anh trêu _ chọc nhân vật khủng bồ gì đâu, anh chết chắc rồi.”
Hiện trường có người quen Đinh Tuấn Minh, biết Định Tuần Minh là công tử Đinh gia Tây Cảnh, hơn nữa còn biết Đinh Thanh thủ hạ đắc lực của Hạng lão, chính là người của Đinh gia.
Lúc này rất nhiều người dùng ánh mắt thương hại nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT