Hạng Thành nói: “Anh phái cường giả khác, đến Giang Nam ngăn chặn Trần Ninh, đảm bảo ngày mai tôi ở Bắc Cảnh an ủi tướng sĩ, cậu ta không thể trở về Bắc Cảnh.”
Đỉnh Thanh nói: “Vâng!”
Hạng Thành dặn dò: “Ngăn chặn Trần Ninh, đừng phái người của chúng ta đi, tìm cao thủ bên ngoài hỗ trợ.”
Đỉnh Thanh nói: “Tuân mệnh.”
Tỉnh Giang Nam, Thành phố Trung Hải.
Trần Ninh nói với gia đình Tống Sính Đình, sáng sớm ngày mai anh liền trở về Bắc Cảnh.
Cả nhà Tống Sính Đình đều ngây ngắn cả người.
Tống Sinh Đình hỏi: “Trần Bắc, sao anh đột nhiên trở về Bắc Cảnh?”
Trần Ninh cười nói: “Có thể là công việc không làm tốt, cấp trên cảm thấy tôi không thích hợp làm vệ sĩ nhà Thiếu soái phu nhân, cho nên điều tôi trở về đi.”
Tống Sính Đình: “Tôi thấy anh đang làm tốt công việc “Anh vừa mới tới ngày đầu tiên đã cứu con gái tôi, về sau Hạng gia đến gây sự, cũng bị anh giải quyết.”
“Có phải anh làm người Hạng gia bị thương, cấp trên của anh bị Hạng gia đe dọa áp lực, muốn trừng phạt anh hay không?”
“Tôi liền gọi điện thoại cho Thiếu soái các anh…”
Trần Ninh vội vàng nói: “Đừng, quả thật quân Bắc Cảnh có nhiệm vụ hành động quân sự quan trọng, bên kia cần nhân thủ, cho nên mới đột nhiên điều tôi trở về, Thiếu soái phu nhân cô không cần hiểu lầm, lúc nãy tôi đùa với cô mà thôi.”
Tống Sính Đình nghe nói là bởi vì quân Bắc Cảnh có hành động quân sự quan trọng, cần khẩn trương điều cao thủ trong quân đội như Trần Bắc trở về.
Cô đồng ý cho đi.
Cô nói: “Nếu có điều gì xảy ra ở biên giới, thì tôi không dám ngăn cản anh trở về.”
“Mấy ngày nay, cảm ơn anh bảo vệ nhà chúng tôi.”
“Nếu ngày mai anh đi, như vậy tối nay cùng nhà chúng tôi ngồi xuống, ăn một bữa cơm gia đình đi.”
Trần Ninh vui vẻ đồng ý: “Được!”
Buổi tối, Trần Ninh cùng Tần Tước, cùng Tống Sinh Đình ăn com tối.
Gia đình Tống Sính Đình đối với “Trần Bắc” đều rất cảm kích, mặc dù “Trần Bắc” làm vệ sĩ của Tống gia không lâu, nhưng hai lần xua tan đi cấp bách của Tống gia.
Tống Thanh Thanh cũng có chút lưu luyên Trần Bắc, cô bé hỏi: “Chú Trần Bắc, chú trở về quân đội, có gặp cha cháu không?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Sẽ!”
Tống Thanh Thanh nói: “Vậy chú giúp cháu mang theo một thứ cho cha cháu.”
Trần Ninh và những người khác tò mò: “Cái gì?”
Tống Thanh Thanh lấy ra một lá thư của riêng mình đưa cho Trần Ninh, nghiêm túc nói: “Hôm nay giáo viên trong trường dạy chúng con viết thư, con đã viết một lá thư cho cha, con muốn nói với cha, Thanh Thanh và mẹ đều nhớ cha rất nhiều, chú Trần Bắc, chú Trần Bắc, chú Giúp Thanh Thanh đưa bức thư này cho cha đi!”
Trần Ninh nghe vậy, đáy lòng dâng lên một sự ấm áp, nhẹ giọng nói: “Được!”
Ngày hôm sau!
Trần Ninh liền cáo từ Tống gia, đi đến quân khu thành phố Trung Hải, chuẩn bị đi máy bay đặc biệt, trở về Bắc Cảnh.
Căn cứ quân sự thành phố Trung Hải, nằm ở vùng ngoại ô.
Trần Ninh một mình lái xe đến căn cứ quân khu, nhưng sau khi ra khỏi thành phó, anh lái xe, liền cảm thấy không đúng.
Bởi vì sau khi ra khỏi thành phố, anh đang trên đường, không gặp phải một chiếc xe hơi, cũng không gặp một người qua đường.
Điều đó không ổn!
Ngay khi Trần Ninh ý thức được có điều gì đó không ồn, phía trước đường bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ xe hơi ầm ầm, sau đó liền nhìn thấy phía trước đường, xuất hiện một chiếc SUV bọc thép Gurkar màu đen.
Được biết đến như một chiếc xe tăng đường bộ, Gurkar có khả năng chống đạn rất mạnh mẽ.
Chiếc Gurkar màu đen này giống như một con tê giác phẫn nộ, đối mặt với chiếc xe cờ đỏ của Trần Ninh, hung hăng đụng tới.
Càng muốn chết chính là, phía sau xe Trần Ninh còn có một chiếc Hummer phiên bản quân sự màu đen.
Phiên bản quân sự của Hummer cũng có thể chống đạn.
Gurkar cùng Hummer, một trước một sau, hung hăng đâm vào chiếc xe cờ đỏ của Trần Ninh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT