Một tên thủ hạ áo đen lập tức hiểu ý, đem một thanh chiến đao đen nhánh đặt lên tay hắn.
Hắn trở tay rút chiến đao ra, chỉ nghiêng mặt đất, kiêu ngạo nhìn Trần Ninh: “Khẩu khí rất ngang tàng, tao muốn xem mày có thực lực tương xứng hay không?”
Hoàng Bá Cường hạ giọng nói: “Hạng tiên sinh, chúng ta không cần phải biết rõ trước cậu ta có phải là Thiếu soái hay không sao?”
Khóe miệng Hạng Cô Thành hơi nhếch lên: “Không cần thiết”
Người trước mắt này, nếu không phải Thiếu soái, giết thì giết.
Người trước mắt này, nếu là Thiếu soái giấu giếm thân phận, vậy giết nhằm thì giết nhằm.
Tần Tước thấy Hạng Cô Thành này, lại muốn khiêu chiến Trần Ninh.
Cô theo bản năng muốn ngăn cản, theo cô thấy, Hạng Cô Thành tính là cái gì, cũng xứng ra tay với Thiếu soái.
Nhưng…
Trần Ninh lại ngăn cản cô.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hạng gia lần lượt khiêu khích, đã đem kiên nhẫn của tôi tiêu hao sạch.”
“Hơn nữa lần này, bọn họ lại dám hạ độc thủ với bạn của tôi, bọn họ thành công chọc giận tôi, tôi tự mình đối phó bọn họ.”
Trần Ninh nói xong, liền đi về phía Hạng Cô Thành.
Từ nhỏ Hạng Cô Thành đã được Hạng gia nhận nuôi, từ nhỏ đã được huấn luyện, học các loại giết người.
Sau khi hắn trưởng thành, liền trở thành một trong những lưỡi dao sắc bén nhất của Hạng Thành.
Mấy năm nay cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp được địch thủ.
Trần Bắc trước mắt này, hiện tại xem ra, rất có thể chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ cải trang.
Có thể cùng chiến thần giao thủ, Hạng Cô Thành tâm huyết dâng trào.
Nếu có thể giết Chiến Thần, đó là vinh dự cỡ nào!
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, cả người máu đều sôi trào, cả người ý chí chiến đầu cao ngắt.
Tốc độ của Trần Ninh nhìn như chậm chạp.
Nhưng chớp mắt đã đến trước mặt Hạng Cô Thành.
Trần Ninh vừa mới tiến vào phạm vi công kích của Hạng Cô Thành hắn, hắn liền động, chiến đao màu đen trong tay hóa thành một vệt sáng, điện quang thạch hỏa như lửa bổ về phía Trần Ninh.
Một đao của hắn tốc độ cực nhanh, nếu như một đao chém trúng, hắn có lòng tin chém Trần Ninh tà tà thành hai nửa.
Nhưng khi lưỡi đao của hắn xẹt qua, trước mắt hắn hoa lên, một đao của hắn liền bổ vào không trung.
Bên phải, truyền đến âm thanh lạnh lùng của Trần Ninh: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Hạng Cô Thành tức giận, nhìn cũng không nhìn, cổ tay run lên, chiến đao liền hướng về phía âm thanh truyền đến.
Thế nhưng, lưỡi đao của hắn vẫn như cũ bổ vào không trung.
Hắn phẫn nộ, xuất ra toàn bộ thực lực, triển khai công kích với Trần Ninh giống như mưa to gió lớn.
Trần Ninh giống như ung dung đi bộ, dễ dàng né tránh lưỡi đao của Hạng Cô Thành.
Hạng Cô Thành một hơi tiến công hơn mười chiêu, ngay cả góc áo Trần Ninh cũng không đụng được, hắn hoàn toàn tức giận.
“Chết cho tao!”
Hắn giận dữ hét lên một tiếng, một đao sắc bén bổ về phía Trần Ninh.
Một đao này giống như cầu vồng nói đến mặt trời, thế không thể đỡ.
Ngay cả Tần Tước, Đổng Thiên Bảo, Kiều Hiểu Minh cũng không khỏi hơi giật mình, lo lắng cho Trần Ninh.
Trần Ninh đối mặt với một đao mạnh nhất dùng hết toàn lực của Hạng Cô Thành, nhưng lại không né tránh, đứng tại chỗ bát động.
Mãi đến khi lực mạnh của lưỡi đao đè xuống đỉnh đầu, anh mới đột nhiên giơ tay lên.
Một đao sắc bén này lại bị anh tay không bắt lầy.
Cái gì?
Đồng tử Hạng Cô Thành đột nhiên mở to.
Đám thủ hạ áo đen của hắn, còn có đám người Hoàng Bá Cường, toàn bộ đều sợ ngây người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT