*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Yến cũng gật đầu: “Tên Trần Bắc này, chẳng những thực lực đáng sợ, đến thống soái Giang Nam, Thượng tướng Lưu Chắn Bình còn cùng cậu ta xưng huynh gọi đệ, thậm chí vì cậu ta mà đắc tội Diệp gia. Thuộc hạ cho rằng, tên Trần Bắc này có thể không đơn giản như vậy.”

Hạng Thành nheo mắt, trầm giọng nói: “Hạng Yến, ông tự mình điều tra tên Trần Bắc này một chút cho tôi. Nếu phát hiện điểm nào bắt thường lập tức báo cho tôi, nếu chỉ là một tên cao thủ bình thường vậy ông liền giết chết cậu ta đi, để mẹ con Băng Tâm cùng Mục Thiên bớt giận.”

Hạng Yến nói: “Vâng lão gia, thuộc hạ lập tức đi.”

Thành phó Trung Hải, tỉnh Giang Nam.

Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cùng Tống Thanh Thanh đang ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm.

Tống Sính Đình tắm tắc, khó hiểu nói: “Thật kỳ quái, vốn Diệp gia đến gây sự, không ngờ lại mạc danh kỳ diệu mà đến nhận lỗi. Diệp phu nhân kia buổi sáng còn phái luật sư: đến đưa thư cảnh cáo con, buổi chiều bà ta lại chủ động tới tìm con bồi tội nhận lỗi, mọi người nói có kỳ quái không?”



Anh rẻ Trần Ninh là người đàn ông ưu tú nhát mà cô từng gặp trên đời, diện mạo không những anh tuần mà còn khí thế hơn người, càng nhìn càng có hương vị. Hơn nữa Trần Ninh lúc gặp chuyện cực kỳ bình tĩnh, tính cách chính trực kiên nghị đó đều khiến cho cô trở nên mê muội. Cô nhớ rõ hai lần cô gặp nguy hiểm, đều là Trần Ninh giúp cô đánh kẻ xấu, cùng cô thong dong rời đi. Tất cả của Trần Ninh đều phù hợp với ảo tưởng về bạch mã hoàng tử của cô từ nhỏ. Duy chỉ có một thứ không giống, đó là thời điểm cô gặp được Trần Ninh, Trần Ninh đã không còn độc thân nữa, mà chính là anh rễ của cô.

Hoa quỳnh xinh đẹp nở về đêm, lúc héo úa liền khiến người khác phiền muộn. Nếu chỉ sống trong một vùng hoang mạc xám xịt, chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của hoa quỳnh có thể sẽ không thấy tiếc nuối. Đồng Kha hối tiếc nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: vì sao ông trời lại cho cô gặp được người đàn ông vĩ đại như anh rẻ.

Nếu không gặp được anh, phỏng chừng cô đối với tình yêu sẽ không trông đợi cao như thế, có thể tùy ý tìm một người để gả đi, nhưng hiện tại cô lại không thể đặt người đàn ông nào vào mắt.

Lúc Đồng Kha ảm đạm buồn bả. Mã Hiểu Lệ bên cạnh bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói: “Tiểu Kha, tối nay không phải cháu có một cuộc hẹn sao? Bây giờ đã sắp 7 giờ tối rồi, cháu còn không chuẩn bị ra ngoài đi?”

Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Đồng Kha có hẹn với ai2 Là bạn trai sao?”

Tống Trọng Bân cười giải thích: “Không phải Đồng Kha cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi sao? Con bé không gấp nhưng người làm trưởng bối như chúng ta lại sốt ruột. Cha mẹ lần này giới thiệu cho con bé một đối tượng, sắp xếp cho hai đứa tối nay đến nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan gặp mặt. Người trẻ tuổi gặp mặt kết giao, nếu thấy hợp nhau thì thử hẹn hò xem.”

Tống Sính Đình cười nói: “Hóa ra là như vậy. Vậy Đồng Kha em phải ăn mặc đẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài đi.”

Kỳ thật Đồng Kha vẫn tương đối kháng cự chuyện xem mắt này. Lần này cô bị dì dượng cùng nhau khuyên rất lâu, thật sự không thể đả kích lòng tốt của trưởng bối nên chỉ có thể đáp ứng. Nhưng cô thật sự không muốn đi.

Cô lắc đầu nói: “Cháu đột nhiên không muốn đi, dì dượng, hay là không đi được không?”

Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ đều khó nói: “Làm sao được, đã hẹn nhau rồi, sao có thể nói không đi là không đi, như vậy không có phép tắc.”

Tống Sính Đình cũng cười nói: “Đúng vậy, đi gặp cũng tốt, biết đâu em lại thích người đó thì sao?”

Đồng Kha thầm nghĩ không thể đâu, loại cô thích chính là giống như anh rẻ, trong thiên hạ còn có người đàn ông giống anh rể sao? Tuy cô không tình nguyện nhưng vẫn phải đứng dậy ra ngoài.

Thời điểm từ lầu hai đi xuống, cô lại phát hiện Trần Bắc cùng Tần Tước đang ở dưới đại sảnh nói chuyện phím.

Cô nhìn thấy Trần Bắc lại có một chút hoảng hốt, người trước mặt thật sự có cảm giác giống như anh rễ.

Ma xui quỷ khiến cô lại mở miệng: “Này, Trần Bắc!”

Trần Ninh đang thấp giọng nói chuyện với Tần Tước liền quay đầu, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đồng Kha nhìn gương mặt mỉm cười của Trần Ninh, trong lòng thầm nghĩ: Trừ bỏ bề ngoài quá bình thường này thì dáng người cùng khí chất rất giống, ngay cả độ cong của khóe miệng lúc cười cũng giống với anh rễ cô.

Cô nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, cảm thấy một mình đi không an toàn, Trần Bắc anh có rảnh thì đi cùng tôi đi.”

Trần Ninh nói: “Được rồi!”

Trần Ninh lái chiếc BMW màu trắng của Đồng Kha, cùng cô ra ngoài.

Trần Ninh vừa lái xe, vừa hỏi Đồng Kha đang ngồi ở vị trí phó lái: “Đồng tiểu thư, chúng ta đi đâu?”

Đồng Kha thản nhiên nói: “Tòa nhà trung tâm Trung Hải, nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.”

Trần Ninh đáp: “Được!”

Rất nhanh hai người liền đến trước nhà hàng kia. Nhà hàng này là do Đổng Thiên Bảo mở, lúc trước Trần Ninh thường xuyên đến đây ăn cơm, đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Anh vừa tò mò muốn hỏi Đồng Kha đến đây làm gì liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đi về hướng của anh và Đồng Kha: “Đồng tiểu thư, mời bên này!”

Đồng Kha mang theo Trần Ninh đi qua, rất lễ phép cười nói: “Kiều Hiểu Minh tiên sinh, chúng tôi trên đường bị tắt đường, anh đợi có lâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play