---•---

Hai người lăn lộn đến hơn nửa đêm, giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy.

Tống Ngọc Trạch mặc quần áo, theo Tống Trấn đi rửa mặt. Đêm qua vẫn chưa chú ý đến, hôm nay mới nhìn thấy trên bồn rửa mặt đều là dụng cụ được chuẩn bị theo từng đôi, ngay cả khăn lông cũng cùng một dạng hoa văn và màu sắc, đặt cạnh nhau trông có vẻ rất hài hòa.

Bồn rửa rất lớn, hai người song song đứng đánh răng cũng không hề chật, nhưng Tống Trấn lại cứ muốn dán vào người Tống Ngọc Trạch, thỉnh thoảng trêu chọc y vài cái.

Tống Ngọc Trạch không kiên nhẫn, dùng nước tạt hắn một chút, lúc này Tống Trấn mới an phận.

Rửa mặt xong, hai người đổi quần áo ra ngoài ăn trưa.

Tống Ngọc Trạch nói muốn ăn ở quán cơm tại gia mà trước kia Tống Trấn vẫn luôn dẫn y tới, Tống Trấn theo ý của y mà lái xe qua đó.

Dọc theo đường đi nhìn phong cảnh quen thuộc, Tống Ngọc Trạch không khỏi cảm thấy có chút hoài niệm.

Rõ ràng sau khi sống lại ở đây, mặc kệ là ngây người 2 năm ở Kỳ Dục hay 3 năm tại thủ đô y cũng đều cảm thấy trống rỗng, nhưng hiện tại lại có cảm giác Kỳ Dục chính là cố hương của mình, chắc vì...Nơi này là cố hương của Tống Trấn.

5 năm kể từ khi bước vào thế giới này.

Đây là lần đầu tiên y cảm giác được mình thuộc về nơi đây.

Thậm chí những ký ức của đời trước cũng dần trở nên mơ hồ, trừ cha mẹ, bạn bè, những thứ khác đều bắt đầu trôi đi, mà mọi thứ ở đây lại bắt đầu chậm rãi rõ ràng dần.

Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, chỉ đống kiến trúc đã bị hủy đi cách đó không xa, nói: "Chỗ trước kia chúng ta ở, chuẩn bị xây thành công viên nước."

Tống Ngọc Trạch cười cười, còn nhớ rõ khi đó căn phòng đã cũ kỹ vô cùng, không riêng gì diện tích nhỏ hẹp mà vị trí còn ở gần chợ, mỗi ngày đều không thể nào yên tĩnh được.

Y hỏi Tống Trấn: "Nhà bị giải tỏa, vậy có trợ cấp không?"

Tống Trấn: "Tuy có nhưng cũng không bao nhiêu, kỳ thật ta tình nguyện nơi đó còn giữ lại, chút tiền này cũng chẳng thiếu, để làm kỷ niệm cũng được." Hắn vừa nói vừa tìm kiếm điếu thuốc đặt ở bên miệng, nâng cằm ra hiệu cho Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch cầm bật lửa giúp hắn đốt thuốc, sau đó lại để nó về chỗ cũ.

Tuy giúp hắn đốt thuốc nhưng y vẫn nói một câu: "Xem ông kìa, lúc nào thuốc cũng không rời khỏi miệng, thuốc có gì tốt, dường như là bị nghiện."

Tống Trấn kéo một hơi, chậm rãi phun ra vòng khói mỏng, nhìn y cười mà không nói.

Ngay sau đó, hắn dùng một tay điều khiển vô lăng qua bên phải, ngừng xe ở ven đường.

Đang lúc Tống Ngọc Trạch muốn hỏi Tống Trấn tại sao lại đột ngột dừng xe thì Tống Trấn đã duỗi tay nắm cằm y kéo lại gần rồi bắt đầu hôn lên.

Tiếp theo là vị khói thuốc cay nồng tiến vào khoang miệng, Tống Ngọc Trạch đột nhiên trợn to mắt, giãy giụa muốn đẩy Tống Trấn ra, Tống Trấn lại cường thế ép y hướng về mình, không cho cự tuyệt mà đem khói thuốc lắp kín khoang miệng Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch bị sặc đến sắc mặt nghẹn đỏ, đầu óc choáng váng, trong miệng đều là vị thuốc cay nồng.

Chờ Tống Trấn buông ra, Tống Ngọc Trạch bởi vì bị khói thuốc sặc vào yết hầu mà đỡ cửa sổ xe mãnh liệt ho khan.

Tống Trấn cười ha ha, thảnh thơi tiếp tục kéo mấy hơi rồi nhìn Tống Ngọc Trạch, trong mắt đều là ý cười.

Sau khi Tống Ngọc Trạch ổn định lại, lập tức nổi giận đùng đùng với Tống Trấn: "Ông làm cái gì vậy!!"

Trên mặt Tống Trấn là tươi cười ác liệt: "Không phải con hỏi ta hút thuốc có gì tốt sao, để con tự mình thể nghiệm một chút, như thế nào, có phải cảm thấy rất thoải mái, rất phiêu phiêu dục tiên?"

Tống Ngọc Trạch: "..." Y chỉ muốn tẩn cho Tống Trấn một trận.

Nhìn sắc mặt khó coi của Tống Ngọc Trạch, không biết tại sao trong lòng hắn lại rất vui sướng.

Quả nhiên, khi dễ Tiểu Trạch luôn làm hắn cảm thấy vui vẻ.

Tống Trấn lái xe, chạy vào trong một ngỏ hẻm yên lặng, hai người một trước một sau xuống xe.

Tống Ngọc Trạch lạnh mặt không đợi Tống Trấn, lập tức bước vào quán trước, Tống Trấn theo sau muốn ôm bờ vai của y lại bị Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn một cái: "Còn đang giận, cách xa tôi ra một chút."

Bộ dạng lạnh nhạt của y cũng đặc biệt đẹp, Tống Trấn giơ tay xoa xoa tóc đối phương: "Sao lại giống con gái như thế, dễ dàng giận dỗi."

Lời này vừa nói ra tiếp tục chọc Tống Ngọc Trạch không vui, lạnh mặt bỏ lại Tống Trấn, đi nhanh vào trong.

Tống Trấn nhướng mày, dập tắt tàn thuốc rồi cũng theo vào.

Không biết có phải ảo giác của Tống Ngọc Trạch hay không, dường như từ khi Tống Trấn bước vào, nguyên bản trong tiệm cơm còn truyền ra vài tiếng trò chuyện cũng lập tức trở nên im lặng.

Theo tiệm ăn thần bí này ngày càng nổi danh, nơi đây cũng chỉ tiếp đãi một ít người có tiền có thế của thành phố Kỳ Dục. Mà những người này tất nhiên đều biết Tống Trấn.

Muốn bước lên chào hỏi một tiếng nhưng thấy ánh mắt Tống Trấn lại không dám đi qua, đành phải cung kính gật đầu một cái rồi thu hồi tầm mắt.

"Trấn ca, anh đã lâu rồi không đến." Bà chủ ôm bụng to bước ra, trên mặt đều là vui vẻ chào đón: "A, Tiểu Trạch đã lớn như thế rồi sao, còn nhớ lúc ấy chỉ mới cao chừng này."

Tống Ngọc Trạch gật đầu, nhìn bụng của cô, biểu tình không còn lạnh như vừa rồi. Y nhớ rõ năm đó bà chủ phong tư quyến rũ, mặc đồ vẫn luôn thích lộ ra một phần eo nhỏ, giơ tay nhấc chân đều tự nhiên mang theo phong tình, trang điểm cũng rất tinh tế diễm lệ. Chỉ là hiện tại như đã tẩy sạch duyên hoa, tuy mặc váy dài đơn giản nhưng vẫn rất đẹp, không biết có phải do mang thai hay không mà cả người thật bình thản, nhìn có vẻ rất thư thái.

Bà chủ thấy Tống Ngọc Trạch nhìn vào bụng mình thì cười cười, sờ bụng nói: "Đã 8 tháng rồi." Lại nói với Tống Trấn: "Trấn ca, anh ngồi đi, để em kêu chồng em làm vài món sở trường, chỉ một chút là có thể mang ra." Nói xong, cô lại ôm bụng, chậm rãi đi đến nhà bếp.

Hai người ngồi xuống, Tống Trấn đột nhiên hỏi Tống Ngọc Trạch: "Con thích trẻ con sao?"

Một tay Tống Ngọc Trạch chống đầu, nghiêng mặt không nhìn Tống Trấn.

Tống Trấn thấy y còn đang giận dỗi thì có chút dở khóc dở cười, đứng lên ngồi vào bên cạnh, ôm lấy bờ vai của y, tiến sát vào thấp giọng nói: "Bảo bối, còn giận sao."

Tống Ngọc Trạch không chịu được, y đẩy Tống Trấn ra một chút, hạ giọng nói: "Ông làm gì vậy, nơi này nhiều người như thế, ông quy củ một chút đi."

Tống Trấn cười: "Có gì đâu, ta ôm con của mình không được sao."

Tống Ngọc Trạch không kiên nhẫn nói: "Lăn qua một bên đi."

Tống Trấn không đi, dùng tay trêu chọc y, Tống Ngọc Trạch thấy mình chẳng còn biện pháp nào khác, đành phải thỏa hiệp nói: "Được được, tôi không tức giận, ông mau qua đó ngồi đi."

Lúc này Tống Trấn mới về lại chỗ cũ, bởi vì dáng người cao lớn, dù chỉ tùy ý tựa lưng vào ghế cũng có vẻ thật khí phách, trên người hắn luôn mang theo cảm giác áp bách rất lớn, cứ thế như cười như không nhìn Tống Ngọc Trạch, đẹp trai đến rối tinh rối mù.

"Nếu con thích trẻ con thì sau này chúng ta có thể nhận nuôi một đứa." Tựa hồ Tống Trấn như chỉ tùy tiện nói ra.

Tống Ngọc Trạch lại nghiêm túc lắc đầu: "Không phải. Tôi vừa rồi nhìn bụng của dì ấy thì nghĩ đến trước kia dì ấy thích ông như vậy, nhưng hiện tại lại gả cho người khác rồi có em bé."

Tống Trấn kinh ngạc, cười ra tiếng: "Khi đó con mới có bao lớn, trong đầu nghĩ gì vậy."

Tống Ngọc Trạch nhấp miệng, tuy rằng y không nhạy với cảm tình nhưng ai thích Tống Trấn, y vừa nhìn là biết. Năm đó ánh mắt bà chủ nhìn Tống Trấn như muốn chảy ra nước, ngốc mới không biết.

Y trầm mặc một hồi mới nói: "Hiện tại chúng ta như vậy, Tống gia của ông thì sao, ông không muốn có một đứa bé sao?"

Tống Trấn nhíu mày: "Ta là cô nhi, cũng không cần để ý đến chuyện đó." Qua một lát, hắn nhìn Tống Ngọc Trạch rồi nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười, ngoắc ngón tay với y.

Chẳng hiểu sao Tống Ngọc Trạch lại cảm thấy lời hắn muốn nói không có gì tốt đẹp, nhưng vẫn cứ tiến lại gần, nghe thấy Tống Trấn ở bên tai mình ái muội nói: "Dù có muốn một đứa bé, ta cũng chỉ muốn con sinh cho ta, bảo bối, con sinh cho ta được không?"

Bên tai Tống Ngọc Trạch hồng lên, trừng mắt nhìn hắn, y cảm thấy khuôn mặt nóng rát, uống một ngụm nước lạnh mới có thể áp xuống phần khô nóng này. Trong lòng thầm nghĩ, tại sao người này thoạt nhìn hung hăng nghiêm túc như thế nhưng đối với mình lại không bao giờ đứng đắn.

Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Tống Ngọc Trạch không thèm để ý tới Tống Trấn nữa, chỉ lo cúi đầu dùng cơm.

Tống Trấn múc một chén canh, đưa qua cho y rồi mới bắt đầu ăn.

Cơm nước xong cũng mới 12 giờ, Tống Trấn hỏi Tống Ngọc Trạch còn muốn đi đâu không.

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, nói: "Tùy ông."

Tống Trấn dừng xe trước một rạp chiếu phim.

Tống Ngọc Trạch: "...Ông không phải muốn xem phim đó chứ?"

Tống Trấn: "Chẳng phải chúng ta chưa từng xem phim cùng nhau bao giờ sao, thử xem đi."

Kỳ thật Tống Ngọc Trạch không có hứng thú gì với việc xem phim, cũng không thích những nơi đông người như thế này, bất quá nếu ở cùng Tống Trấn thì dù làm chuyện nhàm chán gì cũng sẽ trở nên có ý nghĩa, cho nên Tống Ngọc Trạch không phản đối.

Đáng tiếc, y vẫn còn rất too young too simple, ở bên cạnh Tống Trấn, chuyện nhàm chán không chỉ trở nên có ý nghĩa mà còn trở nên thật kích thích.

Thời điểm mua vé, Tống Ngọc Trạch không đi cùng Tống Trấn, chỉ đứng cách đó khá xa mà chờ. Thật sự bọn họ rất dễ gây chú ý, nếu đi chung với nhau thì cơ hồ tất cả mọi người đều nhịn không được nhìn thêm nhiều lần.

Khi Tống Trấn đi qua đó đã có một hàng người đang đứng chờ mua vé, cô gái đứng đầu hàng cư nhiên lùi lại mấy bước để Tống Trấn mua trước, Tống Trấn mặt vô biểu tình, quang minh chính đại chen ngang.

Rất nhanh, Tống Ngọc Trạch đã thấy Tống Trấn cầm một xấp vé trong tay.

Tống Ngọc Trạch: "...Mua nhiều như thế làm gì?"

Tống Trấn rất có thâm ý mà cười, ngữ khí kiêu ngạo nói: "Bởi vì lão tử có tiền."

Tống Ngọc Trạch: "..." Y đã không cách nào lý giải Tống Trấn.

Chờ đến lúc y xem phim được một hồi, Tống Trấn đột nhiên ôm y ngồi lên đùi của hắn, bây giờ Tống Ngọc Trạch mới hiểu ra Tống Trấn muốn làm chuyện gì.

Trong không gian rộng lớn, phía trước chỉ có vài người ngồi, bởi vì mặt sau đã bị Tống Trấn mua hết, nhìn có vẻ trống trãi.

Bốn phía tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ phim ảnh chiếu vào mấy hàng ghế phía trước. 

Mà người ngồi đằng trước tuyệt đối không thấy người ngồi phía sau đang làm gì.

Sau khi Tống Ngọc Trạch ngộ ra thì bắt đầu giãy giụa, giận đến đỏ mặt, lại không dám lớn tiếng nói ra, đưa tay nhéo cánh tay Tống Trấn, nhỏ giọng nói: "Ông đừng xằng bậy."

Cánh tay cường tráng hữu lực của Tống Trấn gắt gao giữ chặt Tống Ngọc Trạch, không cho đối phương chạy thoát, ở bên tai y thổi nhiệt khí, nói: "Bảo bối, không cảm thấy kích thích sao?"

Tống Ngọc Trạch bị lời nói của hắn làm cho run lên, rốt cuộc da mặt y vẫn mỏng như thế, trong lòng đã hoảng loạn vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play