---•---

Sau khi Tống Trấn rời đi, sinh hoạt của Tống Ngọc Trạch lại khôi phục như bình thường, nhưng cũng không giống.

Trước kia mỗi một ngày trôi qua đều chỉ để tồn tại, cuộc sống không có gì thú vị, chỉ nhạt nhẽo một mình. Nhưng hiện tại dù cho không có Tống Trấn bên cạnh, y cũng cảm thấy vui vẻ.

Thật kỳ quái phải không, rõ ràng chẳng có chuyện tốt gì xảy ra nhưng lại cảm giác thế giới này như trở nên tươi đẹp hơn. 

Nhìn bầu trời thấy càng xanh, ánh mặt trời càng sáng, không khí càng tươi mát, khiến cả người y đều thích ý đến thả lỏng.  

Lúc trước có cảm giác phiêu bạc không nơi nương tựa, mà hiện tại trong lòng đều là Tống Trấn, tuy rằng có đôi khi sẽ buồn rầu nhưng càng nhiều hơn là ngọt ngào.

Thời điểm đi học, rất nhiều người trong lớp đều nhịn không được ngẫu nhiên đưa mắt nhìn Tống Ngọc Trạch, thật sự rất đẹp.

Trước kia Tống Ngọc Trạch luôn lạnh như băng, hơn nữa lớn lên xuất sắc làm người khác cảm thấy chùn bước.

Hiện tại y vẫn như cũ xinh đẹp khiến người tán thưởng nhưng khí lạnh trên người ít đi rất nhiều, chỉ còn lại quạnh quẽ và trầm tĩnh. 

Tựa như núi băng ngàn năm tan rã, khiến người khác nhịn không được muốn dừng lại tầm mắt trên người y.

Tống Ngọc Trạch chuyên tâm làm thí nghiệm, không chú ý đến ánh mắt của người khác, lúc y tập trung làm việc thường sẽ đắm chìm vào trong đó, tự động ngăn cách với bên ngoài.

Tan học, sinh viên lần lượt từ phòng thí nghiệm bước ra.

Tống Ngọc Trạch sửa sang một chút, chậm rãi ra về cuối cùng, giảng viên đi đến bên cạnh y, cười cười vỗ vai Tống Ngọc Trạch: "Tiểu Tống, gần đây tâm tình không tồi, gặp được chuyện tốt gì rồi?"

Tống Ngọc Trạch sửng sốt một chút, hơi cong khóe miệng nói: "Không có."

Giảng viên nháy mắt giật mình, dường như đây là lần đầu nhìn thấy Tống Ngọc Trạch cười, tuy rằng nhợt nhạt nhưng rất kinh diễm.

Tống Ngọc Trạch lễ phép gật đầu: "Thầy, em đi trước."

Y lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn một chút thì thấy Tống Trấn đang gọi tới.

Trong mắt y hiện lên ý cười, ấn nhận cuộc gọi, đặt ở bên tai: "Alo."

"Sao lại không nhận điện thoại?" Thanh âm trầm thấp của Tống Trấn truyền đến, giọng nói cũng thập phần nhẹ nhàng.

"Trước đó đang học, tắt âm nên không nghe thấy."

"Hiện tại tan học rồi?"

"Ừm, còn ông, ông đang làm gì?" Tống Ngọc Trạch cũng không phải lần đầu tiên trò chuyện điện thoại với Tống Trấn, từ khi Tống Trấn trở về, hai người vẫn thường xuyên gọi cho nhau, tuy rằng chỉ là một ít lời đối thoại không dinh dưỡng nhưng Tống Ngọc Trạch cũng chẳng cảm thấy chán ghét.

Tống Trấn nhẹ nhàng cười, từ tính nói: "Ta đang nhớ con."

Tai Tống Ngọc Trạch hơi giật, y cúi đầu cũng cười khẽ một tiếng: "Ừm, tôi cũng nhớ ông."

Tống Trấn bên kia im lặng, lại tựa như bất đắc dĩ nói: "Con nói lời này là muốn ta lập tức đến thao con sao?" 

Tay Tống Ngọc Trạch cầm điện thoại dừng một chút: "Đến đây."

Tống Trấn: "..."

Thấy Tống Trấn bị chính mình làm cho nghẹn lời, trong lòng Tống Ngọc Trạch cười cười, ngoài miệng lại quạnh quẽ nói: "Không nói với ông nữa, tôi đến bệnh viện đón Thẩm Việt, hôm nay cậu ấy xuất viện."

Giọng Tống Trấn hơi khàn: "Ừ, tối gọi cho con, đến lúc đó lại tiếp tục khi dễ."

Lỗ tai Tống Ngọc Trạch nóng lên, cúp điện thoại, bắt taxi đến bệnh viện.

Thời điểm tới bệnh viện, Thẩm Việt đang thu dọn đồ, hơn nữa cũng đã dọn gần xong.

Tống Ngọc Trạch muốn hỗ trợ, Thẩm Việt liền nói: "Không cần, cậu ngồi đi, tôi dọn một chút là xong."

Tống Ngọc Trạch: "Ừm" Hôm nay đứng khá lâu, y xác thật có hơi mệt, đi qua ngồi trên sô pha nhìn Thẩm Việt dọn đồ: "Hôm nay cậu xuất viện, chút nữa chúng ta đến đến siêu thị mua đồ, về nhà làm món ngon cho cậu bồi bổ."

Thẩm Việt lập tức cười đến mắt đều cong thành hình trăng non, lộ ra hai chiếc răng nanh: "A Trạch cậu thật tốt." Như nghĩ đến điều gì, biểu tình của cậu ta lại hạ xuống, thật cẩn thận hỏi: "Ba cậu không ở đó chứ."

Tống Ngọc Trạch: "Hai ngày trước đã về rồi."

"Ồ" Thẩm Việt thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi nhanh lên, bệnh viện này tôi đã sớm chán rồi, thật muốn về nhà ngay lập tức." 

Hai người sóng vai ra ngoài, Thẩm Việt cao 1m76, so với Tống Ngọc Trạch thấp hơn một chút, tay cậu ta gác lên bả vai Tống Ngọc Trạch, oán giận với y ở bệnh viện có bao nhiêu nhàm chán.

Tống Ngọc Trạch cũng thấy áy náy, bởi vì trước kia bị Tống Trấn quấn lấy mà rất lâu không đến thăm Thẩm Việt, khó có được không đẩy Thẩm Việt ra, để cậu ta thân cận một chút.

Bề ngoài hai người đều xuất sắc, dọc theo đường đi tỉ lệ người quay đầu nhìn lại cơ hồ là trăm phần trăm.

Thẩm Việt cười hì hì chọn một hộp thịt bò bỏ vào xe đẩy, nói với Tống Ngọc Trạch: "Hiện tại tôi có thể cùng cậu đi mua đồ như vậy, chờ sau này nổi rồi cũng khó."

Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta tưởng tượng, lắc đầu không nói, lo mua nguyên liệu nấu ăn. 

Thẩm Việt chậc một tiếng, đi đến bên cạnh y: "Có phải cậu không tin không, tôi nói với cậu rồi, chẳng phải lúc trước tôi đóng một bộ phim truyền hình sao, tuy rằng chỉ diễn vai nam tam, nhưng cũng là một nhân vật dễ gây chú ý. Chị Lưu nói trăm phầm trăm sẽ nổi. Về nhà tìm ảnh cho cậu xem." 

Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt đáp: "Tôi chưa nói cậu sẽ không nổi, chỉ là tôi không có hứng thú với minh tinh gì đó." 

Thẩm Việt thở dài, ai oán nhìn Tống Ngọc Trạch vài lần, đảo mắt lại vui vẻ chạy đến nơi khác mua đồ ăn vặt.

Xe đẩy của hai người đã đựng đầy đồ, Tống Ngọc Trạch muốn đi tính tiền thì bị Thẩm Việt giành lấy.

"Thôi mà, phần lớn đều là tôi ăn nên cứ để tôi trả tiền, lại nói tôi còn liên luỵ tới cậu, rất áy náy đó, cậu để tôi báo đáp chút đỉnh đi." 

Tống Ngọc Trạch nhướng mày không nói, thời điểm tính tiền mới trả lời cậu ta: "Nếu cảm thấy áy náy vậy cậu xách hết đi."

Thẩm Việt nhìn hai túi đồ lớn, tức giận trừng Tống Ngọc Trạch: "Đây là ngược đãi người bệnh."

Tống Ngọc Trạch cười nói: "Người bệnh gì chứ, tôi thấy cậu nhảy nhót tung tăng rất vui." Nói xong, y thật sự không cầm thứ gì, dẫn đầu ra ngoài.

Thẩm Việt lập tức ngây ngẩn, mỗi tay xách một túi đuổi theo, đôi mắt mèo thẳng tắp nhìn Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch bị cậu ta nhìn đến cảm thấy kỳ lạ, nhíu mi hỏi: "Sao vậy."

Thẩm Việt: "Có phải vừa rồi cậu mới cười không."

Tống Ngọc Trạch: "Không có, cậu nhìn lầm rồi."

Thẩm Việt: "Sao mà lầm được, tôi thật sự thấy cậu cười."

Tống Ngọc Trạch nói: "Không có."

Thẩm Việt dùng bả vai cọ y: "Không, cậu cười, cậu thật sự cười, cậu cười lại một lần nữa đi, vừa rồi nhanh quá tôi chưa nhìn kỹ."

Tống Ngọc Trạch bị cậu ta đánh bại, hướng về phía Thẩm Việt khẽ cười một cái, hỏi: "Vừa lòng chưa?"

Hai mắt Thẩm Việt lập tức sáng lên, ôm chặt Tống Ngọc Trạch: "Trời ạ, cậu cười lên thật đẹp, tôi cũng phải yêu cậu mất."

Tống Ngọc Trạch liếc cậu ta: "Muốn tôi đánh cậu trở vào bệnh viện không?"

Thẩm Việt buông Tống Ngọc Trạch ra, nhỏ giọng nói: "Ầy, chỉ nói chơi thôi mà, chúng ta đều là thụ, không thể ở cùng nhau."

Tống Ngọc Trạch đá chân cậu ta một cái: "Lăn."

Cách đó không xa đậu một chiếc xe hơi ngoại nhập cao cấp, nam nhân mặc tây trang chăm chú nhìn hai người đang đùa giỡn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Hắn từ trong ví da lấy ra một tấm hình, mặt trên là thiếu niên thập phần thanh lãnh đang nhấp môi, diện mạo tinh xảo, đúng là Tống Ngọc Trạch thời sơ trung.

Ngón tay thon dài của Trương Thanh Dữ nhẹ nhàng búng tấm ảnh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Đúng là duyên phận."

Về đến nhà, Thẩm Việt buông đồ xuống, mở điều hòa rồi tùy tiện ngã trên sô pha, phát ra âm thanh quái dị: "A, thật thoải mái, vẫn là ở nhà tốt nhất, mùi bệnh viện tôi vừa ngửi đã muốn nôn."

Tống Ngọc Trạch rửa tay vào bếp làm cơm chiều.

Thẩm Việt hướng về phía phòng bếp hô lên: "Cậu cần tôi phụ không?"

Tống Ngọc Trạch nói: "Cậu an phận ngồi đó đi."

"Ờm." Thẩm Việt cũng chỉ hỏi ngoài miệng, thật ra căn bản lười động đến, cậu ta lấy một ly trà lạnh lại ôm Ipad của Tống Ngọc Trạch, lên mạng xem manga.

Tống Ngọc Trạch nấu cơm rất nhanh, chưa đến một tiếng đã xong, có món mặn có canh, ở trong bếp kêu Thẩm Việt mang thức ăn ra.

Thẩm Việt xỏ dép lê lẹp xẹp chạy vào, ngửi thấy mùi hương, nước miếng đều sắp chảy xuống. 

Tống Ngọc Trạch nhìn bộ dáng của cậu ta như một chú mèo đang thèm ăn thì rất muốn cười, nói: "Sao cậu lại tựa như quỷ đói đầu thai vậy, làm minh tinh không cần chú trọng đến thể hình sao, tôi thấy cậu mỗi lần ăn đều như heo con."

Thẩm Việt ngồi ở đó cầm đôi đũa, bộ dáng khó kiềm được nhìn Tống Ngọc Trạch, chờ y ngồi xuống mới cùng nhau ăn.

"Tôi là loại thể chất ăn thế nào cũng chẳng mập, không sợ."

Tống Ngọc Trạch mang tô canh ra, tháo tạp dề ngồi xuống, nói: "Cậu hiện tại còn trẻ, trao đổi chất cũng nhanh, chờ sao này đến tuổi trung niên mà ăn như vậy nhất định sẽ béo lên." 

Trong mắt Thẩm Việt đều là một bàn đầy thịt, thấy Tống Ngọc Trạch ngồi xuống liền gắp một miếng to bỏ vào trong miệng, ăn xong mới mở miệng nói: "Thật ra dù tôi ăn nhiều nhưng ngày thường tiêu hao cũng nhiều nha, cậu không biết tôi tập vũ đạo có bao nhiêu mệt, đóng phim cũng rất vất vả." 

Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta chỉ ba đũa đã lùa hết một nữa chén cơm, nhíu mày nói: "Nhai kỹ nuốt chậm, ăn cơm nhanh không tốt cho dạ dày."

"Ừm ừm, còn không phải do đồ ăn quá ngon sao." Thẩm Việt gật đầu rồi mới thả chậm tốc độ ăn.

Hai người ăn cơm trò chuyện, cũng đem một bàn đồ ăn xử sạch sẽ.

Cơm nước xong, Thẩm Việt kéo Tống Ngọc Trạch xem phim cậu ta mới đóng cùng với ảnh sân khấu.

Tống Ngọc Trạch xem phim, cảm thấy Thẩm Việt rất có thiên phú, bởi vì nhân vật này không giống với tính cách của cậu ta một chút nào, nhưng Thẩm Việt lại diễn rất sống động, thập phần hấp dẫn.

Nói thật, cho dù Thẩm Việt ở trước mặt y luôn thích đùa giỡn, làm nũng hoặc dính người. 

Nhưng y nhận ra Thẩm Việt cùng với y là một loại người.

Trước mặt người ngoài Thẩm Việt luôn lộ ra vẻ biếng nhác, không muốn nhiều lời, cũng không muốn cùng người khác thân cận. Hơn nữa cậu ta diện mạo tinh xảo, tựa như một chú mèo lười biếng lại cao quý, khiến người thích cũng khiến người cảm thấy có khoảng cách. 

Mà ở cùng Tống Ngọc Trạch, cậu ta tựa như một chú mèo nuôi trong nhà, đem những mềm yếu, khuyết điểm hoặc tâm tình mềm mại đều lộ ra trước y.

Tình bạn cùng với tình yêu thật giống nhau, luôn không thể hiểu được nhưng lại rất trân quý.

Thẩm Việt xem Tống Ngọc Trạch là bạn bè tốt mới có thể không kiêng nể như vậy, vốn dĩ từ lúc Tống Ngọc Trạch cho cậu ta ở nhờ đêm đó, cậu ta đã sinh ra tâm lý ỷ lại đối với y. 

Sau này lại bởi vì tính cách của Tống Ngọc Trạch, đôi khi ngẫu nhiên ôn nhu cũng khiến cậu ta đem y trở thành bạn tốt.

Thêm vào đó, Tống Ngọc Trạch vì cậu ta mà chịu tai bay vạ gió, vào thời khắc nguy hiểm cũng không bỏ lại, điều này khiến cho cậu ta đối với Tống Ngọc Trạch càng thêm tri kỷ, là bạn bè tốt nhất trong sinh mệnh này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play