---•---

Tống Ngọc Trạch lên lớp xong lại tranh thủ đến bệnh viện thăm Thẩm Việt rồi mới về nhà.

Thời điểm y lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa cắm chìa vào thì cửa đã từ bên trong mở ra.

Y sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Trấn đứng trước cửa, thân hình cao lớn tựa như một tòa tiểu sơn.

Tống Trấn cười nói: "Nghe được tiếng bước chân của con, vào đi. Bên ngoài nóng lắm sao?"

"Ừm."

Bên ngoài thật sự rất nóng, bây giờ đã vào giữa hè đồng thời thủ đô lại là nơi đông người tấp nập, dường như khiến nơi đây trở thành một cái bếp lò, thật nóng muốn mạng mà.

Trong phòng đã mở điều hòa đến một độ lạnh thích hợp, Tống Ngọc Trạch vừa bước vào thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tống Trấn ngồi trở lại sô pha, cầm lấy điều khiển hạ xuống thêm mấy độ, nhìn quần áo trên người Tống Ngọc Trạch đều bị mồ hôi thấm ướt thì nói: "Tắm rửa trước đi, sẽ thoải mái hơn một chút."

Tống Ngọc Trạch gật đầu, cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm.

Chờ y tắm xong đi ra thì thấy Tống Trấn đang thanh thản ngồi trên sô pha ôm một cái Ipad, tay phải kẹp điếu thuốc, trên bàn còn có vài lon bia lạnh cùng một dĩa dưa hấu được cắt sẵn.

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh của khí lạnh phả ra từ điều hòa, căn phòng nho nhỏ có cảm giác thật ấm áp.

Ấm áp, từ khi tiến vào nơi đây Tống Ngọc Trạch chưa bao giờ dùng từ này để liên hệ với nó. Y cảm thấy đây bất quá chỉ là một nơi dùng để nghỉ ngơi, thời điểm cảm thấy cô đơn y thậm chí còn sẽ phiền chán căn phòng nhỏ này.

Vì sao y lại đột nhiên nghĩ đến từ này?

Tống Ngọc Trạch đi qua ngồi xuống trên một cái sô pha nhỏ, cầm dưa hấu lên ăn.

Lạnh lẽo lại ngọt thanh, ngoài ý muốn ăn rất ngon.

Thật ra chính bản thân y sẽ không chủ động mua dưa bởi vì một mình ăn không hết, hơn nữa y đối với đồ ngọt không có hứng thú.

Tống Trấn đang xem báo cáo tương quan về việc tập đoàn Trấn Ngọc đưa ra thị trường, âm thanh do Tống Ngọc Trạch ăn dưa phát ra làm hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Bởi vì miệng Tống Ngọc Trạch dính nước dưa hấu mà vô ý thức vươn đầu lưỡi ra liếm, thuận tiện cũng đưa mắt nhìn Tống Trấn một cái.

Ánh mắt Tống Trấn hơi lóe, hầu kết chuyển động một chút, hắn thay đổi hướng ngồi, đưa lưng về phía Tống Ngọc Trạch. Nội dung cứng nhắc dù bất luận thế nào cũng xem không vô, trong đầu đều là động tác Tống Ngọc Trạch đang liếm khóe miệng.

Tống Ngọc Trạch không rõ nguyên do nhìn bóng lưng của Tống Trấn, tiếp tục chậm rãi ăn dưa hấu trong tay, phát ra tiếng nước tấm tắc thật nhỏ.

Tống Trấn xoa giữa mày, đột nhiên đứng lên nói: "Ta đi tắm một chút."

Sau khi đóng cửa vào phòng tắm, lưng Tống Trấn dựa vào trên cửa, trong ánh mắt có chút khó nhịn, không kiềm được phát ra một tiếng thở gấp trầm thấp.

Mấy năm nay người nghĩ biện pháp khiến hắn vui vẻ không ít nên mấy việc đại loại như tặng người cũng chẳng thiếu, bọn họ hoặc là yêu diễm, hoặc là thanh thuần, nhưng dù cởi hết leo lên giường hắn cũng không có cảm giác gì.

Kết quả Tống Ngọc Trạch chỉ ăn dưa đã ăn đến khiến cho hắn cứng lên.

Hắn cởi quần áo, đi qua mở vòi sen.

Lấy một ít sữa tắm đổ vào lòng bàn tay rồi cầm đồ vật thô tráng kia lên.

Hắn hơi ngửa đầu, hai mắt nhắm lại, trong đầu tưởng tượng đến thân thể Tống Ngọc Trạch đang trần trụi quỳ trên mặt đất, đầu lưỡi duỗi ra liếm đồ vật của hắn đến nỗi phát ra âm thanh dâm mỹ, đôi mắt xinh đẹp của y nhìn hắn, môi mỏng hàm chứa hắn...

Theo đó tốc độ trên tay càng nhanh hơn, cùng với tưởng tượng điên cuồng trong đầu khiến mày Tống Trấn nhíu thành một chữ xuyên xinh đẹp, khuôn mặt ẩn nhẫn gợi cảm cực kỳ, dòng nước theo thân thể cường tráng của hắn chảy xuống, cuốn đi những vết ái muội vào cống thoát.

Tiếng nước mạnh mẽ che dấu hơi thở trầm thấp dồn dập...

Tống Trấn tắm rửa xong đi ra, Tống Ngọc Trạch cũng đã chuẩn bị tốt đồ ăn.

Tống Ngọc Trạch bưng đồ ăn đặt lên bàn, nói với Tống Trấn đang lười biếng nằm trên sô pha: "Ông muốn tôi dọn sẵn cơm, kêu ông ăn phải không?"

Tống Trấn cười một chút, vì vừa mới phát tiết xong, tiếng cười kia có loại cảm giác gợi cảm lười biếng không nói nên lời. Trầm thấp đáp một tiếng: "Ừ."

Thế vậy mà Tống Ngọc Trạch lại sinh ra cảm giác đối phương đang làm nũng với mình, tay cầm chén dừng một chút, mất tự nhiên đi vào phòng bếp dọn cơm, sau đó đi ra nói: "Lại đây ăn cơm đi."

Tống Trấn vừa lòng đứng dậy, ăn một chút lại thuận tay gắp miếng thịt sườn bỏ vào chén Tống Ngọc Trạch: "Ngày mai muốn làm gì?"

Bởi vì mai là ngày nghỉ, Tống Trấn mới hỏi như vậy.

Tống Ngọc Trạch đưa mắt nhìn miếng thịt sườn trong chén, yên lặng ăn rồi mới đáp: "Thẩm Việt nói muốn đọc truyện, nhờ tôi mua giúp. Một mình cậu ấy ở bệnh viện cũng nhàm chán."

Tống Trấn nói: "Ừ, ta đưa con đi, trên đường rất nóng."

Tống Ngọc Trạch gật đầu: "Ừm."

Dường như mùa hè sẽ khiến người ta có chút mệt mỏi, rõ ràng đã thức dậy nhưng lại muốn tiếp tục nằm trong phòng điều hòa, một chút cũng không muốn ra khỏi cửa.

Nhưng vì mua sách cho Thẩm Việt, hai người vẫn thay quần áo đi ra ngoài.

Cũng may trong xe có máy lạnh, bằng không Tống Ngọc Trạch có thể sẽ suy xét đến khả năng để một mình Thẩm Việt ở bệnh viện tự sinh tự diệt.

Tống Trấn lái xe đến địa điểm Tống Ngọc Trạch nói.

Tống Ngọc Trạch: "Ông ở trên xe chờ tôi, tôi vào mua rồi ra."

Tống Trấn sợ Tống Ngọc Trạch bị nóng, liền nói: "Để ta đi, con ở trên xe."

Tống Ngọc Trạch do dự một chút, đưa điện thoại cho Tống Trấn: "Mua mấy quyển này là được."

"Ừ." Tống Trấn lên tiếng, xuống xe đóng cửa lại rồi vào trong tiệm truyện.

Bởi vì mặt kính của tiệm này làm bằng thủy tinh nên Tống Ngọc Trạch có thể thông qua cửa xe nhìn thấy bộ dáng Tống Trấn đang tìm truyện ở bên trong.

Tựa hồ ngại giá sách quá thấp, hắn có chút không kiên nhẫn cúi người xuống, dáng người cao lớn nhìn thế nào cũng không hợp với nơi đó, Tống Ngọc Trạch nhìn mấy cô gái vừa thấy Tống Trấn thì lập tức bị dọa chạy.

Chính bản thân Tống Ngọc Trạch cũng không phát hiện, ánh mắt y vẫn luôn dõi theo Tống Trấn.

Nhìn Tống Trấn rõ ràng không kiên nhẫn nhưng lại nhẫn nại đứng ở chỗ kia giúp y tìm truyện, đáy lòng y như bị vô vàn sợi tơ nhẹ nhàng quấn lên.

Thật sự thì y rất rõ ràng, chỉ cần y yêu cầu, dù là việc gì Tống Trấn cũng sẽ làm vì y.

Sau khi Tống Trấn mua truyện, tính tiền xong xuôi hắn đi ra khỏi tiệm dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Hắn mở cửa xe, đưa túi truyện trong tay cho Tống Ngọc Trạch, cũng không lên xe mà chỉ nói với Tống Ngọc Trạch: "Chờ một chút." Nói xong, hắn đóng cửa xe lại.

Chỉ chốc lát sau, trong tay hắn cầm một hộp kem trở về.

Tống Trấn ngồi vào xe, đóng cửa lại, đưa hộp kem cho Tống Ngọc Trạch: "Cho con."

Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày: "Tôi không ăn. Ông thế nào lại xem tôi thành tiểu hài tử rồi."

Tống Trấn dùng tay còn lại xoa tóc của y, cười nói: "Con vốn dĩ là tiểu hài tử mà."

Động tác theo bản năng này đều khiến hai người khựng lại, bởi vì trước kia Tống Trấn thường xuyên làm hành động này, nhưng sau khi quan hệ của hai người bị phá vỡ thì cũng không còn nữa.

Bàn tay Tống Trấn rất lớn, thời điểm xoa tóc y sẽ luôn có vẻ rất ôn nhu, cho Tống Ngọc Trạch một loại cảm giác được sủng nịch.

Nhưng kỳ thật hiện tại vóc dáng của Tống Ngọc Trạch đã rất cao, khi làm động tác này lại có điểm không thích hợp.

Tống Trấn thu tay, nói: "Ừ, ta đã quên, hiện tại con trưởng thành rồi, không cần nữa."

Tống Ngọc Trạch hơi nghiêng mặt đi, không biết tại sao lại có chút khó chịu. Y cầm hộp kem trong tay Tống Trấn: "Để tôi ăn đi, dù sao cũng đã mua."

Không giống với hương vị ngọt ngấy trong tưởng tượng, thật sự thì cũng không khó ăn nhưng ăn một hồi lại không ăn ra tư vị gì nữa.

Tống Trấn khởi động xe, chạy một hồi thì dừng lại đợi đèn đỏ, hắn chuyển qua nhìn Tống Ngọc Trạch: "Không ăn được?"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, lại múc một muỗng, nói: "Cũng được."

Tống Trấn nhìn y một cái, đưa tay kéo muỗng kem Tống Ngọc Trạch đã múc sẵn qua, không đợi đối phương phản ứng thì đã bỏ vào trong miệng, rồi mới nói: "Ừ, ăn khá ngon."

Tống Ngọc Trạch đột nhiên rút tay về, đại khái cảm thấy mình phản ứng quá lớn, y che dấu nói: "Ông không cảm thấy mất vệ sinh sao, tôi đã ăn qua rồi."

Tống Trấn cười một chút: "Có quan hệ gì chứ, cũng không phải con chưa từng nếm qua nước bọt của ta." 

Mặt Tống Ngọc Trạch đỏ lên, tức giận trừng Tống Trấn, đại khái Tống Trấn cũng cảm thấy lời mình nói quá ái muội, làm bộ làm tịch khụ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.

Không khí trong xe lập tức trở nên an tĩnh, Tống Ngọc Trạch nhìn hộp kem trong tay còn chưa ăn xong, chẳng biết muốn tiếp tục ăn hay không.

Tống Trấn nhìn y rối rắm, liền nói: "Không ăn? Vậy cho ta đi."

Tống Ngọc Trạch đưa hộp kem cho hắn, bởi vì xấu hổ nên tùy tay mở truyện tranh mua cho Thẩm Việt ra xem.

Kết quả nhìn một hồi y mới phát hiện trong truyện vẽ hai nam nhân không mặc quần áo ôm nhau, đang làm chuyện kia.

Nét vẽ thập phần kỹ càng tỉ mỉ, tư thế, thần thái đều phi thường sắc tình, ngay cả bộ vị kết hợp của cả hai cũng đều vẽ rõ ràng.

"Bộp" một tiếng, Tống Ngọc Trạch lập tức khép lại quyển truyện, mặt càng thêm đỏ.

Tống Trấn nghi hoặc nhìn y một cái.

Tống Ngọc Trạch nhanh chóng bỏ truyện lại vào trong túi, buộc thêm một nút kết, dùng tay ấn xuống, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một bộ biểu tình đang nghiêm túc ngắm phong cảnh.

Đến bệnh viện, Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch đi vào, chính mình lại ngồi ở một cửa tiệm kế bên hút thuốc chờ y.

Tống Ngọc Trạch vừa vào lập tức hung hăng ném túi truyện lên giường Thẩm Việt: "Cậu cư nhiên kêu tôi mua loại truyện này!"

Thẩm Việt tùy tay mở túi ra nhìn một chút, cười nói: "Loại này truyện này là loại truyện nào, rất đẹp mà, cậu muốn xem không? Tôi cho cậu mượn."

Tống Ngọc Trạch lạnh như băng nhìn cậu ta: "Còn muốn gãy thêm một đoạn xương đúng không."

Thẩm Việt thức thời nói: "Được rồi, tôi sai rồi. Đừng giận mà, đúng rồi, thời điểm cậu mua truyện không có em gái nào nhìn chằm chằm cậu sao?"

Tống Ngọc Trạch nghẹn một chút: "Không phải tôi mua."

Thẩm Việt: "Không phải cậu mua? Vậy là ai mua?..." Ngay sau đó cậu ta lộ ra biểu tình hoảng sợ: "Không phải đâu."

Tống Ngọc Trạch hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Việt sờ cổ, nói: "Ầy...Ba cậu chắc không biết nam nam cũng có thể yêu nhau đâu ha?"

Tống Ngọc Trạch: "..."

Thẩm Việt: "Ừm, hẳn là không biết đâu, ha ha." Cậu ta cười gượng hai tiếng rồi mới dời đề tài: "Đúng rồi, bác sĩ nói tuần sau là tôi có thể xuất viện."

Tống Ngọc Trạch: "Ừm, đưa chìa khóa phòng cậu cho tôi, tôi giúp cậu dọn phòng một chút, mùa hè dễ có nhiều vi khuẩn."

Thẩm Việt cảm động nói: "A Trạch, cậu thật tốt."

Tống Ngọc Trạch ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Việt một chút, phần lớn đều là Thẩm Việt nói, cậu ta một mình ở bệnh viện xác thật rất buồn chán, lôi kéo Tống Ngọc Trạch ở lại, bộ dáng có chết cũng không cho y đi.

Hàn huyên hơn một giờ, Tống Ngọc Trạch đã nghe đến mệt mỏi mà Thẩm Việt lại vẫn đang còn hứng thú bừng bừng nói về mấy chuyện thú vị khi đóng phim của cậu ta.

Nói nói một hồi, đột nhiên cậu ta lập tức câm miệng, biểu tình trên mặt tựa như nuốt phải một cây châm.

Tống Ngọc Trạch quay đầu nhìn lại, là Tống Trấn.

Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch: "Chừng nào thì về?"

Tống Ngọc Trạch nhìn thoáng qua Thẩm Việt, Thẩm Việt vội vàng xua tay nói: "Ai nha, cậu đi nhanh đi, tôi buồn ngủ quá à."

Tống Ngọc Trạch: "...Tôi về đây, ngày mai lại đến thăm cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play