---•---

Về việc năm nay Tống Ngọc Trạch muốn thi đại học, y không nói cho Tống Trấn.

Y không biết Tống Trấn khi nghe được sẽ như thế nào, cho nên tính toán chờ xác nhận việc thi đại học ván đã đóng thuyền rồi tính sau.

Lục biết tin này thì ngẩn người một chút, con ngươi hơi trầm xuống, ngay sau đó khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười.

Nụ cười này cùng ngày thường ôn hòa khác nhau rất lớn, làm người nhìn vào không hiểu sao lại rùng mình.

Tống Ngọc Trạch thấy nơi nơi trong trường đều là tin tức y muốn ghi danh thi đại học vào năm nay, nghĩ đến Lục cũng nghe được, cư nhiên cậu ấy lại không hỏi gì về chuyện này.

Tống Ngọc Trạch cũng không để ý lắm, lần trước Lục nói với mình câu kia làm trong lòng y rất là khổ sở.

Hai người xem như không hề để tâm, y không biết như thế nào cùng Lục hòa hảo, chỉ trầm mặc làm chuyện của mình.

Ngẫu nhiên y sẽ đưa mắt nhìn biểu tình của Lục, trong lòng yên lặng phỏng đoán cậu ấy có còn giận hay không.

Những chuyện đó Lục đều không biết.

Hai người cứ như vậy không nói gì suốt vài ngày.

Tới khi tan học ngày thứ sáu, Tống Ngọc Trạch thu dọn cặp sách của mình, Lục đột nhiên kéo Tống Ngọc Trạch lại.

Tống Ngọc Trạch sửng sốt, nhìn cậu ta.

Lục lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: "Ngày mai sinh nhật tôi, tới nhà tôi đi."

Biểu tình lãnh ngạnh của Tống Ngọc Trạch nháy mắt mềm mại xuống, cúi đầu, trong lòng không biết sao lại có chút áy náy.

Rõ ràng cho tới nay Lục đều đối với y tốt như thế, kết quả mỗi lần cãi nhau đều là Lục tìm chủ động làm hòa, Lục vĩnh viễn ôn nhu như vậy, bao dung chính mình, chẳng sợ bản thân nói lời thương tổn cậu ấy.

Tống Ngọc Trạch gật đầu, nói: "Được, mấy giờ?"

Lục cười nói: "Buổi chiều đi, tôi đem địa chỉ đưa cho cậu, chỉ mình cậu tới được không?"

Thời điểm buổi tối về đến nhà, Tống Ngọc Trạch phá lệ nói với Tống Trấn: "Cho tôi ít tiền."

Trong lòng y nghĩ Tống Trấn khi dễ mình như vậy, y muốn chút tiền cũng không có gì, lại nói y tính toán chờ học xong tìm được việc sẽ đem tất cả tiền đã dùng của Tống Trấn trả lại hắn, cho nên thời điểm nói chuyện cũng thực đúng lý hợp tình.

Tống Trấn khựng lại một chút, đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Trạch chủ động hỏi hắn đòi tiền kể từ lúc cãi nhau.

"Cần tiền làm gì?" Tống Trấn cố tình thả thấp giọng, dùng thái độ ôn hòa hỏi.

Kỳ thật hắn căn bản không muốn biết Tống Ngọc Trạch dùng tiền làm gì, hắn chỉ đơn thuần muốn cùng Tống Ngọc Trạch nói nhiều thêm vài câu.

Tống Ngọc Trạch nói: "Sinh nhật bạn, mua quà cho cậu ấy."

Tống Trấn hỏi: "Bạn? Ai?"

Tống Ngọc Trạch không kiên nhẫn nhíu mày, nói: "Ông có cho hay không, không cho thì thôi."

Tống Trấn sờ đầu y nói: "Con như thế nào một chút nhẫn nại cũng không có." Tống Ngọc Trạch không vui đẩy tay hắn ra.

Tống Trấn lấy một tấm thẻ đưa cho y: "Bên trong có khoảng 1 vạn, con cứ xài, mật mã là sinh nhật con. Không đủ thì nói với ta."
•1 vạn CNY = 10,000 = 33,476,400 VNĐ.

Tống Ngọc Trạch nhận thẻ, cũng không thèm nhìn Tống Trấn một cái, lập tức xoay người vào phòng của mình.

Tống Trấn nhìn bóng dáng của y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Sáng sớm thứ bảy, Tống Ngọc Trạch ra ngoài mua quà cho Lục.

Nghĩ đến trong nhà Lục có tiền, cái gì cũng không thiếu, thật chẳng biết nên tặng gì mới tốt.

Y còn cố ý gọi điện thoại hỏi Cố Chi.

Cố Chi chưa từng tặng quà cho bạn bè, bởi vì sinh nhật Lôi Doanh là vào mùa đông, cô cũng chỉ đan khăn choàng cổ cùng bao tay cho hắn.

Cô nói: "Nếu Lục là một người không thiếu tiền dù cậu tặng gì thì cậu ấy cũng nhận mà, chủ yếu là tâm ý."

Tống Ngọc Trạch ngẫm lại cũng đúng, y đi dạo nửa ngày phố cũng không biết mua quà gì có thể bao hàm tâm ý của mình.

Chuyện này làm y có chút đau đầu.

Y lang thang không có mục tiêu mà đảo quanh trong trung tâm thương mại, chỉ chốc lát sau, tầm mắt bị một thứ hấp dẫn.

Đó là một chiếc vòng tay bằng ngọc thạch, nam sinh rất ít đeo loại này nhưng ngọc kia làm y vừa nhìn liền nhớ tới Lục. Màu sắc thông thấu, bóng trơn ánh sáng, vừa nhìn đã thấy rất ôn nhuận thoải mái, nội liễm lại không mất đi đại khí, tựa như Lục.

Người bán hàng thấy y nhìn chằm chằm chiếc vòng kia, lại thấy y lớn lên thật đẹp, lập tức ân cần giới thiệu: "Thích ngọc này sao? Rất hợp với khí chất của ngài." Cô lấy ra đưa cho Tống Ngọc Trạch. 

Tống Ngọc Trạch sờ vào, cảm giác mát lạnh trơn nhẵn, có chút yêu thích không muốn buông tay.

Y nói: "Tôi tặng cho bạn."

Người bán hàng kia vừa nghe, lập tức nói: "Vậy ngài có thể chọn cái này, trong tiệm chúng tôi có thể giúp ngài khắc chữ, nếu ngài thích, cũng có thể tự mình khắc ở mặt trên."

Tống Ngọc Trạch gật đầu: "Vậy tôi mua cái này." Y để người bán hàng thanh toán tiền, lại tự mình khắc một chữ ở mặt trên.

Chữ y khắc phi thường đẹp, thuận theo đó cùng ngọc thạch tôn lên nhau, đến người chuyên môn khắc chữ cũng nói y khắc rất có khí khái.

Đem vòng ngọc đã được đặt cẩn thận trong hộp mang đi, Tống Ngọc Trạch lại đến một cửa hàng tây trang.

Y nghĩ Lục chính là phú nhị đại, sinh nhật khẳng định không tầm thường, y cũng không thể mặc quần áo thường mà đi.

Mua vòng ngọc khoảng 3000, tiền dư lại cũng đủ y mua một bộ chính trang.

Thời điểm y mặc tây trang bước ra, toàn bộ tầm mắt người trong tiệm người đều dán vào y.

Thật sự là y mặc quá đẹp.

Trường thân ngọc lập, vai rộng eo thon hơn nữa khí chất thanh lãnh, khuôn mặt tinh xảo, mười phần quý khí giống như một tiểu thiếu gia.

Thật lâu không mặc chính trang, Tống Ngọc Trạch hơi có chút không được tự nhiên, thanh toán tiền, lập tức đi đến địa chỉ Lục đưa.

Nơi này là khu nhà giàu tấc đất tấc vàng, có biệt thự, cũng có chung cư xa hoa.

Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới địa chỉ Lục cho y lại là chung cư XX.

Y hơi kinh ngạc, y có chút hiểu biết về gia cảnh của Lục, nếu tổ chức loại yến hội như sinh nhật mà nói, như thế nào lại đãi tiệc ở trong chung cư.

Tuy rằng nghi hoặc nhưng y vẫn theo bảo an đi tới trước cửa nhà Lục.

Thời điểm Lục mở cửa, nhìn thấy Tống Ngọc Trạch thì ngây ngẩn cả người, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Tống Ngọc Trạch cũng nao nao, bởi vì Lục đang mặc một thân áo tắm màu trắng, cổ áo hơi mở, lộ ra mảng nhỏ cơ ngực rắn chắc xinh đẹp, một chút cũng không giống bộ dáng ăn sinh nhật.

"Vào đi." Lục đánh giá Tống Ngọc Trạch một hồi, cười tủm tỉm nói.

Tống Ngọc Trạch đi vào, trong tầm mắt chính là đại hình của loại chung cư xa hoa do người nổi danh thiết kế, điệu thấp nhưng lại lộ ra quý khí, rất có mỹ cảm rồi lại lạnh lẽo.

"Nơi này chỉ một mình tôi ở, có chút quạnh quẽ." Lục lấy ra dép lê cho Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch thay giày mang vào: "Không phải nói sinh nhật cậu sao?"

"A ~" Lục vừa vào bên trong vừa nói: "Sinh nhật sao, năm rồi cũng là loại tiệc như vậy làm tôi phát chán, cho nên năm nay muốn cùng cậu hai người trải qua thôi. Không được sao?"

 Cậu ta xoay mặt cười hỏi Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch nói: "Không phải không được, chỉ là tôi còn cố ý mặc chính trang..." Y có chút vô ngữ chỉ chỉ quần áo của mình.

Lục híp mắt nhìn y một hồi, nói: "Không quan hệ, A Trạch mặc như vậy rất đẹp...Ngồi đi."

Trong nhà Lục còn cố ý thiết kế thêm một quầy bar, trên giá là một loạt các chai rượu được đặt chỉnh chỉnh tề tề.

Sau khi Tống Ngọc Trạch ngồi xuống, Lục liền đi đến quầy bar, ngón tay thon dài lấy ra hai cái ly.

Cậu ta ăn mặc áo tắm lỏng lẻo đứng nơi đó, có loại mị lực không nói nên lời, cùng bộ dáng ngày thường cậu ta mặc đồng phục khác rất nhiều, có chút lười biếng, trong đó tản mạn lộ ra gợi cảm.

"Tôi không uống rượu." Tống Ngọc Trạch quay đầu nói với cậu ta.

"Biết." Lục quơ quơ cái chai trong tay, cười cười, nói: "Nước trái cây."

Tống Ngọc Trạch yên tâm xuống, cũng không nhìn cậu ta, đánh giá chỗ ở của Lục một chút, cảm thấy cùng khí chất của Lục có chút không hợp, y cũng không biết nói sao.

"Như thế nào? Thiết kế cũng không tệ lắm đi. Nhà thiết kế XX tôi thích nhất đã thiết kế ra nó." Lục một tay cầm hai chiếc ly đế dài đi tới, đem một ly đưa cho Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch nhận lấy nước trái cây, uống một ngụm, hỏi: "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta?"

"Ừm." Lục nhìn y uống xong nước trái cây, rũ xuống mi mắt, dấu đi thần sắc bên trong, kéo dài thanh âm nói: "Tôi cố ý để người giúp việc rời đi, cho nên hôm nay chỉ có hai người chúng ta."

Tống Ngọc Trạch không nghe ra thâm ý trong lời cậu ta, lấy lễ vật ra đưa cho Lục: "Trước tặng quà cho cậu."

Lục ngẩn ra, nhìn hộp quà nửa ngày mới tiếp nhận, cầm trong tay vuốt ve một hồi: "Cậu còn cố ý mang quà cho tôi?"

Tống Ngọc Trạch nói: "Không phải sinh nhật cậu sao?"

"Ừm." Lục nhẹ giọng lên tiếng.

Tống Ngọc Trạch lại cầm nước trái cây trên bàn uống mấy ngụm, nói: "Hai người chúng ta kế tiếp..." Lời nói còn chưa nói xong, y đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Y cau mày dùng tay đỡ sau gáy, vỗ vỗ, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng, mí mắt ngày càng trầm, y giương mắt muốn nhìn Lục lại thế nào cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ tới gần mình rồi mất đi tri giác.

Thời điểm Tống Ngọc Trạch tỉnh lại là đang nằm trên một chiếc giường bằng tơ lụa thật mềm, thoải mái làm cả người y đều trầm vào trong đó. 

Y muốn xoa mắt của mình, lại nghe âm thanh tiếng xích kéo thanh thúy.

Y đột nhiên thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện tình cảnh của bản thân.

Tay chân y bày ra tư thế hình chữ đại bị xiềng xích thon dài cố định trên giường, trọng điểm là cả người y không mặc gì.
•Chữ đại: 大

Trong lòng y lạc nhịp một chút, dùng sức giãy giụa vài cái, lại bị chặt chẽ giam cầm ở trên giường, động cũng không thể động.

Lúc này, truyền đến một tiếng cười khẽ, là âm thanh thập phần quen thuộc.

"A, thụy mỹ nhân của tôi rốt cuộc tỉnh rồi."

Thụy: ngủ.

Cả người Tống Ngọc Trạch cứng đờ, ngay sau đó lại nhìn thấy Lục chậm rãi đi tới mép giường, khuôn mặt treo lên nụ cười từ trên cao nhìn xuống mình.

Tống Ngọc Trạch đột nhiên trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Lục.

Lục trước mắt căn bản không phải Lục trong ấn tượng của y.

Đầu tóc ngày thường luôn dịu ngoan rủ xuống bây giờ đều bị hợp lại vuốt ra phía sau, chân mày phi dương nhập tấn, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi câu lên một độ cung có cảm giác chứa vài phần tà khí.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, khí chất lại hoàn toàn thay đổi, tràn đầy tính xâm lược cùng làm càn khiến cả khuôn mặt cậu ta đều khắc sâu vài phần, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Lục dùng ánh mắt tà tứ chậm rãi quét qua toàn thân Tống Ngọc Trạch một lần, liếm khóe môi, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Thật đẹp." Nói xong, ly rượu vang đỏ trong tay cậu ta nhẹ quơ, nghiêng một chút, rượu dọc theo miệng ly rót xuống khuôn ngực xích lõa của Tống Ngọc Trạch, theo đường cong thân thể chậm rãi chảy khắp toàn thân.

Bằng vào lực công kích từ ánh mắt của Lục cùng chất lỏng rượu vang mát lạnh lập tức khiến cả người Tống Ngọc Trạch run lên nhè nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play