*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

---•---

Sau hôm đó, mỗi buổi tối Tống Trấn đều chờ y ngoài cửa. Thấy Tống Ngọc Trạch vừa ra cũng chỉ yên lặng theo sau.

Đại khái không muốn làm khó Tống Ngọc Trạch, hắn cũng không vào cửa tiệm thêm lần nào.

Điều này làm Tống Ngọc Trạch từ bỏ ý định xin nghỉ việc của mình.

Y cần công việc nên đành phải lựa chọn lơ đi Tống Trấn. Nhưng chỉ trong lòng y rõ ràng, bản thân đối với hành vi của Tống Trấn cảm thấy chán ghét tột đỉnh, chẳng sợ hắn không nói với lời nào y, chỉ yên lặng theo sau cũng làm y không thể chịu đựng.

"Bàn 2 một trà trái cây hoa hồ, một phần bánh ngọt loại C."

"Bàn 6 hai ly dâu tây, một cà phê đá xay để kem, một phần Black Forest, hai phần Pudding Caramel."

"Bàn 9 sao chưa mang cà phê lên? Khách đang thúc giục."

Vì trong lễ quốc khánh, người đến tiệm càng ngày càng đông, rất nhiều nữ sinh cùng chị em rủ nhau tới đây dùng trà chiều.

Ba nữ phục nụ trong tiệm vội đến chân không chạm đất, Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ bị kêu lên phụ giúp.

Y thông minh lại mau lẹ, rất nhanh trở thành phục vụ được hoan nghênh nhất trong tiệm. Một ít nữ sinh thậm chí đã điểm món chỉ vì muốn kêu y qua mà không ngại gọi thêm lần nữa.

Đại bộ phận nữ sinh đều ngượng ngùng nghiêm túc gọi món, nhưng trong đó cũng có người lớn gan.

"Soái ca, bạn tôi muốn số điện thoại của cậu, cậu có thể cho được không?" Một nữ sinh tóc ngắn cười nói với Tống Ngọc Trạch, bên cạnh là một nữ hài tóc dài mặt ửng đỏ lấy tay đẩy nhẹ cô. Mấy cô gái quanh đó hoặc là che miệng cười trộm hoặc là quay mặt đi ngượng ngùng không dám nhìn Tống Ngọc Trạch.

Bởi vì thời tiết đã hơi chuyển lạnh, Tống Ngọc Trạch mặc thêm một chiếc áo len màu tím khiến da y có vẻ càng trắng, hơn nữa dáng người y thon dài cân xứng, đứng ở đó cũng hấp dẫn phân nửa tầm mắt nữ sinh trong tiệm.

Tống Ngọc Trạch nhìn cô gái tóc ngắn kia một cái, cũng chẳng lộ ra bộ dáng không cao hứng chỉ nhàn nhạt nói: "Mời gọi món." Chất giọng thanh lãnh làm người liên tưởng đến nước băng tan khi xuân đến.

Nữ hài tóc ngắn ngược lại càng hưng phấn: "Cậu cũng học ở cao trung Kỳ Dục đúng không, trong trường cậu rất nổi tiếng. Video cậu biểu diễn quân thể quyền đều đứng đầu trên Tieba của chúng tôi đó."
•Tieba: diễn đàn trực tuyến nơi để cho người dùng internet trao đổi, thảo luận và tán gẫu với nhau.

Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Xin gọi món, được không?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tiểu Bằng cậu đừng nói nữa, chúng tôi gọi ngay..." Nữ hài tóc dài có chút ngượng ngùng nhìn Tống Ngọc Trạch.

Điểm món xong, Tống Ngọc Trạch gật đầu, thời điểm y xoay người rời đi nữ sinh tóc ngắn đột nhiên lớn tiếng nói: "Bạn tôi thật sự rất thích cậu."

Mấy cô gái trong tiệm đều nở nụ cười, Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên cạnh Hạ Tinh đem tờ đơn ghi những món khách hàng đã gọi cho cô.

Hạ Tinh cười ha ha, nói: "Ai nha, A Trạch rất nhanh thôi là có thể mở hợp fan trong tiệm chúng ta rồi."

Tống Ngọc Trạch khó có được nói với cô hai chữ: "Câm miệng."

Bận rộn mấy ngày liền như vậy, ở hai ngày quốc khánh cuối cùng Hạ Tinh đột nhiên đại phát từ bi cho mấy người học sinh bọn họ nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Trạch quyết định đi thư viện đọc sách.

Trước kia chỉ cần tìm được quyển sách hợp ý là đã mua, hiện tại y không có năng lực kinh tế, học phí cùng tiền sinh hoạt cũng đã quá sức, việc mua sách cũng trở thành điều xa xỉ.

Vì thế y chỉ có thể đến thư viện mượn sách về xem. Tại đây cũng ngẫu nhiên gặp phải Cố Chi đang tìm sách.

Hai người ở trong tiệm căn bản không nói qua câu nào. Hơn nữa tuy bọn họ học cùng một trường nhưng đây vẫn là lần đầu hai người gặp nhau ngoại trừ chỗ làm.

Trong mắt Cố Chi hiện lên một tia kinh ngạc, hơi gật đầu với Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch cũng gật đầu đáp lại, tính vòng qua Cố Chi tiếp tục tìm sách.

Cố Chi đột nhiên kéo áo Tống Ngọc Trạch một chút, y quay đầu nhìn cô. Cố Chi chỉ chỉ quyển sách toàn chữ tiếng Anh mình đang ôm trong tay, nhẹ giọng nói: "Quyển sách này tôi vừa mới mượn. Nếu cậu cần, lần sau tôi có thể mang đến cho cậu."

Tống Ngọc Trạch gật đầu, đồng dạng nhỏ giọng nói một tiếng: "Được."

Cố Chi hướng y vẫy tay rồi lại tiếp tục tìm sách của mình. Chờ cô chọn xong đã phát hiện thư viện cơ hồ không còn chỗ ngồi.

Cô đứng đó nhìn khắp nơi một hồi thì thấy Tống Ngọc Trạch chỉ vị trí không có người bên cạnh y.

Cố Chi đi qua ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Tống Ngọc Trạch không nói gì, hai người cũng yên yên tĩnh tĩnh đọc sách.

Đại bộ phận sách Cố Chi xem đều là về phương diện y học, cô thấy Tống Ngọc Trạch cũng đang xem một ít y thư, tức thì nổi lên hứng thú.

Cô nghĩ nghĩ, lấy một tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ đưa cho Tống Ngọc Trạch.

"Tôi có thể nhìn sách của cậu không?"

Nét chữ cô ổn trọng thanh dật không giống với chữ do một nữ hài viết ra, Tống Ngọc Trạch cảm thấy nét chữ này lại rất giống con người cô.

Y viết mấy chữ, đưa lại cho Cố Chi.

"Có thể, cậu cũng hứng thú với y học?"

"Ừm, mẹ tôi thân thể không tốt, nguyện vọng từ nhỏ của tôi là trở thành bác sĩ."

"Cậu có thể, tôi thấy sách cậu chọn đều rất chuyên nghiệp. Tôi tìm cuốn XXX này thật lâu, không nghĩ tới đã sớm bị cậu mượn."

"Nếu cậu muốn xem, chiều nay tôi có thể đưa cho cậu, vừa lúc bên trong có một ít thuật ngữ chuyên nghành tôi không hiểu, tra từ điển cũng vẫn chưa rõ, cậu có thể giảng giải giúp tôi không?"

"Ừm, có thể."

Hai người dùng tờ giấy hàn huyên một chút sau đó từng người lại tiếp tục chuyên tâm đọc sách, đôi khi chỗ nào Cố Chi không rõ, Tống Ngọc Trạch đều sẽ giải thích cho cô một chút, vài tiếng sau, hai người cũng quen thuộc không ít.

Biểu tình Cố Chi đối với Tống Ngọc Trạch đã thả lỏng hơn nhiều, không còn cứng đờ như lúc đầu, trong mắt thậm chí có một ít sùng bái.

Giữa trưa, hai người cùng rời khỏi thư viện.

"Bây giờ tôi về nhà lấy sách, buổi chiều chúng gặp ở quảng trường trung tâm được không?" Cố Chi hỏi.

"Được, có điện thoại không, tôi cho cậu số."

"Ừm." Cố Chi lấy điện thoại, nhớ kỹ dãy số của Tống Ngọc Trạch, điện thoại của cô là loại cơ bản nhất, chỉ có thể gọi và nhắn tin, ngay cả chức năng chụp ảnh cũng không có, bên trong thậm chí chỉ có một dãy số của mẹ cô.

Sau khi nhớ lại, khóe miệng cô nhẹ nhàng gợi lên một độ cung không rõ ràng, bị Tống Ngọc Trạch thấy được.

"Xảy ra chuyện gì?" Tống Ngọc Trạch hỏi cô.

Cố Chi lắc đầu, nói: "Cậu so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn. Nhìn cậu đối với người khác lạnh như băng, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu."

Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: "Những nữ sinh đó quá ồn ào."

Cố Chi nhấp miệng nói: "Tôi thật sự rất vui, có thể cậu sẽ không tin, tôi cả ngày vội vàng làm thêm ngay cả một người bạn cũng không có." Cô sờ sờ di động, nói: "Hiện tại đã không phải."

Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng cũng không phản đối, chắc giữa bạn bè là phải có điểm chung, khí chất hai người bọn họ có chỗ tương tự, chỉ cần tiếp xúc là có thể cảm nhận được.

Y chưa từng có bạn bè là nữ nhưng thấy Cố Chi cao hứng như vậy, y cũng không muốn phản bác cô.

Buổi chiều hai người ngồi cạnh bồn hoa của quảng trường trung tâm cùng đọc sách.

Cố Chi rất nghiêm túc, cô cầm tập đem nội dung quan trọng ghi vào, chỗ nào không hiểu thì dùng viết đỏ gạch dưới. Tống Ngọc Trạch cũng đem những chỗ cô không hiểu giải thích rõ ràng. Có đôi khi Cố Chi nghe hiểu sẽ lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ, có đôi khi hai người bất đồng quan điểm cũng sẽ cãi cọ đôi chút.

Cách đó không xa là một đàn bồ câu trắng đang kiếm ăn trên mặt đất, nơi nào có người đút thức ăn chúng nó liền lập tức phần phật bay qua, hình thành một bức tranh cảnh đẹp ý vui.

Khí chất của Cố Chi cùng Tống Ngọc Trạch là một người trầm tĩnh một người quạnh quẽ, đẹp như được họa mà ra, ngồi chung với nhau thực hút tầm mắt mọi người.

Thấy bọn họ ngồi đó nghiêm túc đọc sách, người đi dạo ven đường đều vô ý hạ nhỏ âm thanh.

Lúc này có một con bồ câu ngây ngốc không theo quần thể kiếm ăn lại bay đến đậu trên vai Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch sửng sốt, quay đầu nhìn nó, bồ câu cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn y, dường nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu.

Tâm Tống Ngọc Trạch nháy mắt mềm mại, duỗi tay điểm lên cái miệng nhỏ của bồ câu, nó lại dùng đầu cọ cọ ngón tay Tống Ngọc Trạch giống như đang làm nũng.

Tống Ngọc Trạch dùng ngón tay chọc nó một chút, bồ câu trắng lúc này mới phẩy cánh bay đi.

"Thật ngốc." Tống Ngọc Trạch thu hồi ngón tay bình luận.

Cố Chi nhịn không được bật cười, nói: "Nó rất thích cậu."

"Vì sao lại muốn thích tôi, tôi cũng không cho nó ăn." Tống Ngọc Trạch lãnh đạm nói.

"Đúng vậy." Cố Chi thu hồi tươi cười, nhàn nhạt nói: "Chắc lẽ trên thế giới này vốn đã có một ít vật ngây ngốc như vậy, dù cậu không làm gì nó cũng sẽ vô duyên vô cớ thích cậu."

Tống Ngọc Trạch nhìn cô một cái, nói: "Đọc sách."

Cố Chi liền gật đầu, không nói nữa.

Sau hai ngày nghỉ, Tống Ngọc Trạch lại tiếp tục đi học, cùng với suy nghĩ thống khổ khi đến trường của người khác y lại hoàn toàn bất đồng, cảm thấy dù làm gì thì cũng đều như nhau, nghỉ hoặc đi học đều không có sự khác biệt. Đây chính là thế giới của y mà người ta vô pháp lý giải.

Thời gian tan học, một nam sinh trong lớp đột nhiên thần bí chạy đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch.

Trong phòng học Tống Ngọc Trạch cơ hồ không cùng người khác nói qua câu nào, khi nhìn thấy nam sinh dường như muốn nói với y chuyện gì thì lại có chút nghi hoặc.

"Tống Ngọc Trạch, có người nói nhìn thấy cậu cùng Cố Chi hẹn hò trong lễ quốc khánh, là thật vậy chăng?" Nam sinh nhiều chuyện hỏi.

Tống Ngọc Trạch còn chưa kịp phản ứng, Lục bên cạnh đã khó chịu hỏi: "Cố Chi? Cố Chi nào?"

"Hoa khôi trường chúng ta, chẳng lẽ cậu không biết sao." Nam sinh vẻ mặt không thể tin nhìn Lục.

Lục không để ý đến hắn, nhìn Tống Ngọc Trạch hỏi: "Cậu biết?"

Tống Ngọc Trạch nói: "Ừm, cùng làm việc trong tiệm bánh."

"Các người thật sự hẹn hò?" Nam sinh thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, kích động hỏi.

"Không có."

Lục nghe Tống Ngọc Trạch nói hai chữ này, tâm tình không vui cũng nháy mắt cũng tốt lên, quay đầu đối diện với nam sinh: "Đừng nói lung tung, đều là một đám ăn no rãnh rỗi không có chuyện gì làm, nói bừa là giỏi."

Nam sinh kia: "Nhưng có người thấy mà. Ai nha. Dù sao tôi chỉ muốn nhắc cậu nên cách xa Cố Chi một chút."

Tống Ngọc Trạch hỏi: "Vì cái gì."

"Các cậu không biết sao? Lão đại cao tam theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, từ sơ trung đã bắt đầu truyền ra ngoài không cho bất luận nam sinh nào đến gần Cố Chi cho nên cũng không ai dám nói chuyện với cô ấy. Hiện tại có người nhìn thấy các cậu thân nhau như vậy nhất định sẽ truyền tới tai hắn, cậu vẫn nên cẩn thận một chút." Nam sinh kia tựa hồ rất sợ Lôi Doanh, thời điểm nhắc đến tên hắn cũng thấy hạ giọng thật nhỏ.
•Cao nhất; cao nhị; cao tam tương ứng với lớp 10 11 12.

"Lôi Doanh? Sao lại có liên quan đến người này?" Lục cau mày nói một tiếng.

Tống Ngọc Trạch biểu tình nhàn nhạt, nói: "Tôi cùng Cố Chi không có gì."

Lục ừm một tiếng, nói: "Tôi biết Lôi Doanh, tên kia cũng chẳng phải người không nói đạo lý. Đừng lo lắng."

Cậu ta sờ cằm nhìn Tống Ngọc Trạch, Cố Chi? Dù biết giữa hai người không có gì, nhưng khi nghe tên bọn họ đặt cùng một chỗ cậu ta cũng không hiểu sao lại thấy khó chịu.
----


Black Forest
----


Pudding Caramel

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play