---•---

Tống Trấn không có thời gian làm việc cố định, ngày cuối tuần cũng có thể đi làm.

Tống Ngọc Trạch vốn tưởng rằng có thể nhàn nhã đọc sách trọn một ngày, nhưng mà y vừa gội đầu xong thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Y chỉnh tóc tai lại, nghĩ thầm không biết ngoài cửa là ai, Tống Trấn không cha không mẹ, nghiêm túc mà nói thì chắc chắn sẽ không có thân thích của hắn tìm đến đây.

Y mở cửa ra, trong nháy mắt lại muốn đóng cửa lại.

Đứng ngoài cửa có ba nam sinh, Trương Thanh Dữ, Mẫn Thiếu Nguyên, người còn lại là tên cao to luôn theo sát bên cạnh Trương Thanh Dữ.

"Này." Trương Thanh Dữ nhếch khóe miệng chào hỏi Tống Ngọc Trạch.

Vì gội đầu nên Tống Ngọc Trạch chỉ mặc một cái áo ở nhà hơi mỏng, cổ áo rất thấp lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo nhìn không sót thứ gì. Tóc đen ước đẫm vuốt ra sau, thỉnh thoảng còn có vài giọt nước nghịch ngợm theo ngọn tóc chảy xuống cổ áo làm cho lòng ngực của y thấm ướt một mảng.

Y hơi nheo mắt nhìn bọn họ, như đang hỏi các người đến đây làm gì.

Bản thân y không hề biết dáng vẻ lúc này của mình, rõ ràng là con trai nhưng lại làm cho ba người kia dâng lên cảm thụ khác thường.

"Không mời bọn tôi vào sao?" Trương Thanh Dữ nói.

Tống Ngọc Trạch hơi nhíu mày, mở cửa để ba người bước vào. Cầm lấy khăn lông lau tóc rồi hỏi: "Sao mấy người tìm được tới đây?"

Trương Thanh Dữ đánh giá căn nhà gọn gàng sạch sẽ này một chút, đặt mông ngồi trên sô pha, sau đó bày ra một tư thế dễ chịu, hai chân dài gác lên bàn trà.

"Thành phố Kỳ Dục có bao lớn, tìm một người chẳng phải rất đơn giản sao." Mẫn Thiếu Nguyên nói xong, ánh mắt của hắn xoay chuyển, cảm thấy căn nhà này quá đơn giản. Tuy rằng nội tạng chim sẻ không thiếu cái nào, nhưng một vật dụng giống nhau cũng chẳng có.

Tống Ngọc Trạch đưa mắt nhìn ba người tự ý quyết định kia, nói với bọn họ một tiếng chờ tôi. Sau đó y vào phòng thay một bộ đồ bình thường rồi đi ra.

"Tìm tôi làm gì?" Tống Ngọc Trạch bước qua nhìn Trương Thanh Dữ hỏi.

Trương Thanh Dữ cầm lấy bật lửa của Tống Trấn để trên bàn tùy tiện chơi đùa, biểu tình không chút để ý nói: "Làm gì? Còn có thể làm gì, rủ cậu đi chơi thôi."

Tống Ngọc Trạch lạnh lẽo nhìn hắn.

Trương Thanh Dữ vừa thấy biểu tình kia của y thì lập tức cười cười làm động tác đầu hàng: "Thật sự chỉ rủ cậu đi chơi thôi. Có một câu lạc bộ ở Hồ Viên, dẫn cậu đến đó mở mang kiến thức."

Tống Ngọc Trạch: "Không đi."

Trương Thanh Dữ biết y sẽ từ chối, hắn thu hồi nụ cười: "Lúc trước giúp cậu lấy một ngàn về, đi chơi với bọn tôi một ngày xem như cảm ơn được không?"

Tống Ngọc Trạch nhìn hắn một hồi mới mở miệng nói chuyện, ngữ khí lãnh đạm: "Đi thôi. Ngay bây giờ."

Mẫn Thiếu Nguyên nhìn thoáng qua Trương Thanh Dữ, lúc nãy hắn nói với mình là muốn rủ thêm Tống Ngọc Trạch, Mẫn Thiếu Nguyên không tin là Tống Ngọc Trạch sẽ đồng ý, Trương Thanh Dữ chỉ cười nói y nhất định sẽ đi.

Thì ra là ý này, chẳng nghĩ đến nhìn Tống Ngọc Trạch lạnh nhạt như thế, nhưng lại là người không muốn mắc nợ ai.

Tống Ngọc Trạch nhìn xe thể thao dưới lầu rồi lại nhìn Trương Thanh Dữ: "Ai lái xe?"

Trương Thanh Dữ lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: "Cậu nói xem."

Tống Ngọc Trạch nhíu mày: "Cậu chưa có bằng lái phải không."

Trương Thanh Dữ cười cười: "Tôi mới mười sáu tuổi làm sao mà có bằng lái."

Mẫn Thiếu Nguyên cũng cười theo, kéo Tống Ngọc Trạch qua nói: "Không sao, thấy giấy phép này không? Trong thành phố Kỳ Dục sẽ không ai dám cản chiếc xe này đâu."

Tống Ngọc Trạch nhìn Trương Thanh Dữ rồi thầm nghĩ, trách không được ở trong trường lại ngang ngược như thế, thì ra ở trong thành phố Kỳ Dục hắn cũng như vậy.

Mọi người lên xe.

Tống Ngọc Trạch ngồi trên ghế phụ, y lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Trấn, nói là ra ngoài đi chơi với bạn bè.

Trương Thanh Dữ liếc mắt một cái rồi hỏi: "Mua điện thoại rồi? Số là gì?"

Tống Ngọc Trạch cất điện thoại vào, không nói gì.

Trương Thanh Dữ nhướng mày: "Ghét tôi vậy sao."

Tống Ngọc Trạch nhìn hắn: "Vô nghĩa."

Trương Thanh Dữ cũng không giận, ngược lại nở nụ cười: "Ừ, nhưng tôi lại rất thích cậu."

Tống Ngọc Trạch trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, để lại phía sau gáy đối diện với hắn.

Nơi này cách Hồ Viên rất xa, tầm khoảng 40 phút, Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, Trương Thanh Dữ thì trò chuyện cùng với Mẫn Thiếu Nguyên.

Đột nhiên điện thoại của Tống Ngọc Trạch vang lên, hai chữ "Baba" trên màn hình làm y hết chỗ nói. Phỏng chừng là Tống Trấn đặt cho.

"Alo?" Tống Ngọc Trạch nhận điện thoại, trong xe lập tức yên tĩnh.

"Ra ngoài chơi với bạn sao?" Thanh âm Tống Trấn từ đầu bên kia truyền đến.

Giọng của hắn trầm thấp rất dễ nghe, so với con người của hắn còn mị lực hơn nhiều.

"Ừm." Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt lên tiếng.

"Khi nào về?"

"Không biết."

"...Trước 10 giờ phải về nhà." Tống Trấn nghiêm khắc nói.

"Được." Tống Ngọc Trạch lại nói: "Tôi có để đồ ăn trong tủ lạnh. Ông về hâm nóng lại là ăn được rồi."

"Ừ." Giọng Tống Trấn lại thấp xuống: "Về sớm một chút đừng để baba lo lắng."

Tống Ngọc Trạch: "...Cúp đây." Nói xong y cũng tắt điện thoại.

Trương Thanh Dữ mơ hồ nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nhướng mày hỏi: "Cha cậu? Sao nói chuyện với cha mình cậu cũng lãnh đạm quá vậy?"

Tống Ngọc Trạch: "Liên quan gì đến cậu?"

Lúc y nói chuyện, giữa đôi mày luôn tràn đầy lạnh nhạt. Thật ra đối với ai y cũng vậy, tính cách vốn dĩ là thế nên đôi khi cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trong lòng Trương Thanh Dữ bực bội, phóng xe chạy như bay.

"Tôi địt. Trương Thanh Dữ cậu điên à, muốn lái xe như lái máy bay hả?" Mẫn Thiếu Nguyên cau mày lớn tiếng hét.

Tống Ngọc Trạch cũng bị hoảng sợ nắm chặt tay, ánh mắt bất thiện nhìn Trương Thanh Dữ.

Trương Thanh Dữ cười với y, lúc này mới lái xe với tốc độ bình thường.

Mẫn Thiếu Nguyên ở phía sau thầm mắng hắn là đồ tâm thần.

Xe ngừng lại ở trước câu lạc bộ kia theo như lời Trương Thanh Dữ, mọi người xuống xe.

"Tiểu Tống Ngọc?"

Một thanh âm đột nhiên truyền đến.

Tống Ngọc Trạch nhìn sang thì thấy Lục đang đứng cách đó không xa, bên cạnh cậu ta có ba bốn người nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi. Khí chất nổi bật, trông có vẻ đều là tinh anh. Lục cũng mặc một bộ tây trang, tóc được chải chuốt chỉnh tề, cả người tràn đầy vẻ quý khí. Khác xa vạn dặm với dáng vẻ thường ngày ở trường học, đứng cùng với một đám người thuộc dạng đỉnh cao nhân sinh cũng chẳng thua kém.

Cậu ta nhanh chóng bước tới đứng trước mặt Tống Ngọc Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười mà y quen thuộc: "Sao cậu lại ở đây?"

Không đợi Tống Ngọc Trạch trả lời thì cậu ta đã đưa mắt nhìn sang Trương Thanh Dữ cùng với đám người Mẫn Thiếu Nguyên, sắc mặt có phần âm trầm.

Trương Thanh Dữ nhìn thẳng vào cậu ta, trong mắt đều là ý cười chẳng tốt lành gì: "Trùng hợp thế?"

Lục cười lạnh một tiếng, nói với Tống Ngọc Trạch: "Bọn họ ép cậu đến đây phải không?"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu.

Sắc mặt của Lục lúc này mới dễ nhìn một ít, nói với y: "Cậu chờ chút."

Sau đó cậu ta đi đến chỗ mấy nam nhân vừa rồi, nói với người đàn ông đứng đầu vài lời, người kia mặt mày lãnh đạm nhìn thoáng qua bên đây, dừng lại trên người Tống Ngọc Trạch một lúc rồi mới gật đầu với Lục.

Lục trở về đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch và Trương Thanh Dữ: "Trương thiếu không ngại có thêm một người chứ."

Trương Thanh Dữ cau mày, nở nụ cười thờ ơ: "Đương nhiên."

Lục cười cười với Tống Ngọc Trạch, y nhìn thấy Lục thì trong lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, ánh mắt lạnh nhạt cũng biến hóa không ít, tuy rằng không cười nhưng vẫn nhìn ra được một chút khác biệt.

Trương Thanh Dữ nhìn hai người họ tương tác, thu hồi nụ cười dẫn đầu bước vào bên trong.

Cái chốn tiêu tiền như thế này, dù là Tống Ngọc Trạch hay Ninh An cũng đều không có cơ hội để tới.

Khác với chỗ ăn chơi bình thường, nơi này được trang hoàng, phục vụ làm cho người thường không thể hưởng nổi.

Nhân viên phục vụ dẫn mọi người đến ghế vip dành cho khách quý, chỉ chốc lát sau đã có mấy cô gái trang điểm gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp tiến vào.

Trên mặt Lục lộ ra vài phần xấu hổ, cầm ly rượu vang đỏ trong tay cũng không được tự nhiên mà vuốt ve. Cậu ta đi theo anh trai cùng với đám con cháu nhà giàu có gì mà chưa từng thấy qua, trường hợp tửu sắc như vậy lại càng không thiếu. Nhưng hôm nay lại có hơi mất tự nhiên.

Lục nhìn Tống Ngọc Trạch ngồi bên cạnh, ánh đèn ái muội nhẹ mà phất qua gương mặt tinh xảo, không bị bất kỳ sắc thái nào lây nhiễm. Cả người Tống Ngọc Trạch quá quạnh quẽ, giống như một gốc phong lan, giống như một nắm tuyết trắng, tóm lại y không hề thích hợp với nơi này.

Trương Thanh Dữ ở bên kia đã thuần thục ôm một cô gái xinh đẹp, chẳng sợ người trong lòng ngực còn lớn tuổi hơn nhiều so với mình, hắn vẫn cứ tự tại tùy ý như cũ, thậm chí còn khiến cho đối phương phải si mê.

Mẫn Thiếu Nguyên cũng ôm một em gái, dù vậy sắc mặt của hắn lại nhàn nhạt, mang theo dáng vẻ quen thuộc cùng với khinh thường.

Người nam sinh cao lớn luôn đi theo bên cạnh Trương Thanh Dữ vậy mà lại không có ai quấn lấy.

Mặt khác có cô gái nào muốn ngồi vào giữa Lục và Tống Ngọc Trạch cũng đều bị Lục lạnh mặt nói cút.

Mấy cô gái đó lập tức do dự không dám tiến lên, nhìn về phía Trương Thanh Dữ.

Trương Thanh Dữ cười mắng một tiếng: "Chuyện gì đây? Những người này không lọt nổi mắt mày à?"

Sắc mặt của Lục lập tức khó coi, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt luôn luôn ôn hòa của cậu ta làm cho người phải sợ hãi.

Trương Thanh Dữ e ngại thân phận của Lục nên cũng chẳng trêu đùa quá trớn, cười nói với hai cô gái: "Mấy người qua bên kia hát đi."

Hai người kia nghe lời ngồi cách Lục rất xa, hiểu chuyện không xáp vào nữa.

Lục nhìn Tống Ngọc Trạch, sắc mặt ôn hòa xuống, ấp úng nói: "Cậu muốn uống gì không?" Cậu ta liếc mắt nhìn rượu vang đỏ trên bàn: "Gọi cho cậu một ly nước trái cây nha?"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, y nhìn Trương Thanh Dữ đang hôn môi cùng với cô gái kia, bên tai truyền đến tiếng ca ngọt lịm của một em gái nào đó thì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, y thật sự không thích cảnh tượng này.

Nếu không phải đã đồng ý với Trương Thanh Dữ, y nhất định sẽ lập tức quay đầu đi về.

Y dịch về phía sau để Lục chắn đi tầm mắt của mình.

Lục thấy được động tác nhỏ này thì khẽ nở nụ cười, cảm thấy đối phương đáng yêu cực kỳ. Hai người ngồi rất gần, cánh tay cũng chạm vào nhau.

Lục tiến đến nhỏ giọng nói bên tai y: "Tiểu Tống Ngọc, cậu đoạt mất đồ của tôi rồi."

Tống Ngọc Trạch khó hiểu nhìn cậu ta.

Lục cười: "Danh hiệu nhất trường, cậu thi hạng nhất, còn tôi thì tuột xuống hạng nhì."

Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: "Vậy cậu đoạt lại đi."

Từ ngữ điệu này của y, Lục có thể nhận ra được một tia trêu chọc, trong lòng rất vui vẻ, cố ý dựa vào đầu của vai của y, uất ức nói: "Điểm của cậu biến thái như vậy, tôi làm sao có thể vượt qua."

Tống Ngọc Trạch đẩy cậu ta ra một chút: "Đừng dựa vào tôi gần như vậy, nóng quá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play