---•---

Trận bệnh này của Tống Ngọc Trạch đến nhanh đi cũng nhanh. Về tới nhà, trên cơ bản y thấy mình đã không còn vấn đề gì nữa. 

Cơm chiều vẫn do y nấu, Tống Trấn ở bên cạnh nhìn nửa ngày rốt cuộc cũng không nhúng tay.

Trong lúc ăn cơm, Tống Trấn nói với y: "Cho con ở nhà một tuần, nghỉ ngơi cho tốt vào."

Tống Ngọc Trạch gật đầu, y đã học kiến thức ở sơ trung xong rồi, nghỉ vài ngày cũng không sao, huống chi bởi vì chuyện của Quý Minh nên y có hơi bài xích trường học.

Ngày hôm sau rời giường, Tống Trấn đã ra khỏi nhà, Tống Ngọc Trạch nhàn rỗi không có việc gì làm thì lại lau dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lần, sẵn tiện đi qua dọn dẹp phòng của Tống Trấn luôn.

Sau khi xong xuôi thì đã đến xế chiều, y ăn cơm tắm rửa rồi lên sô pha xem TV.

Mệt nhọc một ngày, y không muốn lại hoạt động đầu óc đi đọc sách, vì thế mà xem chút tin tức giết thời gian.

Lúc Tống Trấn trở về, bóng đêm đã bao phủ dày đặc.

Hắn lái xe đến dưới lầu, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy căn nhà ở tầng 3 của mình đang sáng đèn. Tuy mỗi nhà đều có ánh đèn nhưng nơi đó nhìn sao cũng thấy khác biệt, dường như ấm áp hơn nhiều. 

Nghĩ đến đứa nhỏ đang ở nhà, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hắn lên cầu thang, nện bước đều đều nhẹ nhàng, cơ hồ gấp không chờ nổi muốn gặp Tống Ngọc Trạch.

Lúc Tống Trấn mở cửa, nhìn thấy TV còn đang phát mà đứa nhỏ nhà hắn đã nằm trên sô pha ngủ rồi.

Trong lòng hắn không hiểu sao lại mềm đi, tay chân nhẹ nhàng bước qua tắt TV.

Phỏng chừng Tống Ngọc Trạch quá mệt mỏi nên vẫn cứ không tỉnh.

Bên cạnh sô pha có một cây quạt điện nho nhỏ, do mở mức yếu nhất nên mái tóc mềm mại của Tống Ngọc Trạch cũng theo gió đong đưa nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi dài đậm. Khiến cho người ta có cảm giác năm tháng an tĩnh. 

Tống Trấn không đánh thức y, ngược lại ngồi trên chiếc sô pha đơn nhìn y, đôi mắt luôn tràn ngập lệ khí có nét ôn nhu khó phát hiện.

Lúc này một con muỗi ong ong bay đến trên mặt Tống Ngọc Trạch, y nhẹ nhàng nhíu mày, đưa tay sờ mặt mình vài cái, bởi vì da thịt rất mềm nên chỗ kia lập tức hiện ra dấu vết hồng nhạt.

Tống Trấn cười cười, lúc này mới bước qua nhẹ nhàng ôm Tống Ngọc Trạch lên, định mang người đưa vào phòng ngủ.

Tống Ngọc Trạch bị bế lên thì lập tức tỉnh dậy. Phát hiện mình đang được ôm trong ngực của Tống Trấn, lòng có chút xấu hổ.

Y nói: "Để tôi xuống." Vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm nhu nhu, khi lên tiếng lại làm cho Tống Trấn nghe ra vài phần ý vị làm nũng.

Tâm Tống Trấn vừa động, thả Tống Ngọc Trạch xuống, nói: "Bệnh vừa mới hết sao lại mệt nhọc dọn dẹp rồi."

Tống Ngọc Trạch nghĩ, tôi không dọn chẳng lẽ chờ ông đến dọn sao?

Y nhìn đồng hồ trên tường, đã 9 giờ.

"Ông ăn cơm chưa?" Y hỏi Tống Trấn.

"Ăn rồi, còn con."

Tuy rằng chỉ là những mẫu đối thoại tầm thường nhưng vẫn làm cho Tống Trấn cảm thấy vui vẻ. Hắn thậm chí không thể nào giải thích được cảm giác này từ đâu đến, chỉ đơn giản là thấy rất vui.

Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi đương nhiên ăn rồi." Y cũng không phải tên ngốc, chờ Tống Trấn trở về để cùng ăn cơm.

Nghe Tống Trấn đã ăn rồi, Tống Ngọc Trạch vào phòng bếp cất thức ăn trên bàn.

Bên này Tống Trấn đã cầm quần áo đi tắm rửa.

Đang lúc Tống Ngọc Trạch dọn dẹp xong, chuẩn bị về phòng ngủ thì nghe thấy Tống Trấn ở trong phòng tắm kêu: "Tiểu Trạch."

Tống Ngọc Trạch hơi nhíu mày với xưng hô này, nhưng vẫn đáp lại: "Có chuyện gì?"

Tống Trấn nói: "Vào đây giúp ta chà lưng."

Tống Ngọc Trạch: "...Tự ông làm." Tuy rằng giúp hắn chà lưng một chút cũng không sao, nhưng y lại không muốn quá mức thân mật với Tống Trấn. Y biết rất nhiều nam nhân đều chà lưng cho nhau, nhưng y có thói ở sạch, trước nay chưa từng tắm ở nhà tắm công cộng bao giờ, đương nhiên cũng chưa từng đưa lưng của mình cho người khác chà.

Ai ngờ đột nhiên Tống Trấn lại mở cửa ra, đứng trước phòng tắm nói: "Lại đây, ta tự mình thì chà kiểu gì, với không tới."

Cả người Tống Ngọc Trạch đều thấy không khỏe, bởi vì Tống Trấn không mặc gì hết, cứ trần trụi đứng ở đó, vật to lớn rũ xuống giữa hai chân cùng với đám đen đen bị y vô tình nhìn thấy hết.

Tống Ngọc Trạch: "Ông...Ông sao lại không mặc quần áo vào."

Tống Trấn nghe vậy thì nhíu mày: "Đệt, đi tắm mặc quần áo làm gì, vào đây chà lưng cho ta, đừng để ta qua đó bắt con."

Tống Ngọc Trạch: "..."

Nhìn Tống Ngọc Trạch ngoan ngoãn bước qua, Tống Trấn nhướng mày, hắn phát hiện để đối phó với đứa nhỏ này thì chỉ cần lớn tiếng một chút, hung ác một chút, đứa nhỏ sẽ không dám từ chối.

Tuy rằng hắn cũng hy vọng con có thể chủ động đến gần mình, nhưng hiển nhiên chuyện như vậy phải đợi qua một đoạn đường thật dài nữa, còn không bằng trước tiên làm cho hai người thân cận, đứa nhỏ này cũng xem như gần là nam nhân rồi, mà nam nhân thì sao, uống vài ly rượu, chà lưng cho nhau vài lần là sẽ quen thuộc thôi.

Tống Trấn ngồi đó đưa lưng về phía Tống Ngọc Trạch, y xụ mặt mím môi đứng phía sau chà cho hắn.

Tuy rằng Tống Ngọc Trạch không nói tục, nhưng vẫn vừa chà lưng vừa ở trong lòng mắng Tống Trấn. Cái gì không có đầu óc, cơ bắp bạo lực, đại bá đạo linh ta linh tinh.

Sau đó y lại bắt đầu hâm mộ dáng người của Tống Trấn, lúc trước chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy dáng người hắn rất tốt, hiện tại tự tay sờ soạng mới biết được cơ bắp này có bao nhiêu đẹp đẽ cùng với rắn chắc.

Tống Trấn hưởng thụ nhắm hai mắt lại, trong miệng chỉ huy bên này bên kia, cảm thấy đứa nhỏ dùng lực vừa đủ, làm cho hắn thật thoải mái.

Nào biết Tống Ngọc Trạch đã dùng hết sức của mình, muốn chà cho lưng hắn trầy da nhưng ai ngờ Tống Trấn lại hưởng thụ đến vậy, trong lòng Tống Ngọc Trạch thầm bỏ thêm cho hắn một thuộc tính "da dày thịt béo".

Chà lưng xong, Tống Trấn nói: "Muốn ta chà cho con không?"

Tống Ngọc Trạch ném khăn vào người hắn: "Không cần, tôi tắm rồi, hơn nữa của tôi thì tôi tự làm."

Tống Trấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tống Ngọc Trạch thì nhịn không được dùng bàn tay ẩm ướt sờ đầu y.

Tống Ngọc Trạch vì không thể tránh né nên lại lần nữa chính diện gặp tiểu Tống Trấn hùng vĩ. 

Tống Ngọc Trạch: "..."

Y xoay người "rầm" một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.

Tống Trấn sờ mũi, đương nhiên hắn biết đứa nhỏ không tình nguyện, trong lòng của y cũng không vui. Nhưng hắn lại chẳng còn biện pháp nào khác, con trai không chịu gần gũi với mình nên hắn đành phải nỗ lực nhiều hơn, còn nữa...Trong mắt hắn hiện lên ý cười.

Chẳng biết có phải ảo giác của hắn hay không?

Bắt nạt con trai mình, nhìn dáng vẻ không tình nguyện lại cũng chẳng thể phản kháng của y, ngoài ý muốn cảm thấy rất thú vị...

Một tuần trôi qua rất nhanh, ngoại trừ Tống Trấn luôn làm phiền y ra thì sinh hoạt của Tống Ngọc Trạch khá tốt. Mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, còn thêm được vài lạng thịt.

Khóe miệng đã hết sưng nhưng chỗ trầy da vẫn để lại một lớp vảy nhỏ, phỏng chừng rất nhanh là có thể lột bỏ, không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện. 

Lúc Trương Thanh Dữ đến trường thì đã trễ giờ, khi nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ vài phần.

Nhưng rõ ràng thái độ của Tống Ngọc Trạch đối với Trương Thanh Dữ lại lạnh vài phần.

"Sao mấy ngày liền không đi học? Hôm đó Cốc Phong đánh cậu có nặng lắm đâu." Trương Thanh Dữ nhìn khóe miệng của Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch làm bài thi mà mấy ngày nghỉ tích trữ lại, dường như không nghe thấy những gì Trương Thanh Dữ nói, trầm mặc im lặng.

Trương Thanh Dữ nhìn biểu tình lãnh đạm của Tống Ngọc Trạch thì cũng hiểu rõ, đây là không muốn để ý đến hắn.

Hắn như một đứa con nít, đá mạnh vào bàn Tống Ngọc Trạch, cả người y cũng lung lay theo, thiếu chút nữa ngã xuống.

Nhưng Tống Ngọc Trạch vẫn không để ý đến hắn, chỉ chỉnh cái bàn lại rồi tiếp tục làm bài.

Trương Thanh Dữ chửi thề một tiếng, bực bội rút điếu thuốc ra rồi bật lửa, tức giận trừng Tống Ngọc Trạch.

Đến giữa trưa, Tống Ngọc Trạch mua cơm rồi đến rừng cây nhỏ, còn Trương Thanh Dữ á hả, y sẽ không mua cơm cho hắn nữa.

Qua mấy ngày ở chung, y rõ ràng Tống Trấn đang muốn hòa hảo với mình, lúc trước chịu đựng Trương Thanh Dữ là vì muốn đi học yên ổn, không cần chọc phải phiền phức. Khi đó nếu bị bắt nạt, đoán chừng Tống Trấn cũng sẽ không thèm quan tâm. Nhưng hiện tại không sao cả, nếu Trương Thanh Dữ bắt nạt thì y sẽ nói Tống Trấn chuyển trường khác. Tống Trấn hẳn là sẽ đồng ý.

Đến rừng cây nhỏ, y phát hiện nơi đó đã có người ngồi.

Y nhìn kỹ, là Lục.

Tống Ngọc Trạch đang muốn xoay người đi thì đã bị đôi mắt tình tường của cậu ta nhìn thấy.

"Hey, Tiểu Tống Ngọc, đừng đi mà! Lại đây lại đây!" Lục hưng phấn vẫy tay với y.

Tống Ngọc Trạch đành phải căng da đầu đi qua.

Lục tươi cười đầy mặt, thậm chí còn lấy một chiếc khăn tay kiểu nam ra lau ghế đá cho y.

"Rốt cuộc tôi cũng chờ được cậu, sau ngày hôm đó giữa trưa tôi lại đến đây, cứ thế mỗi ngày đều đến nhưng không thể gặp được cậu." Lục đáng thương nói.

Cậu ta lớn lên đẹp trai, làm ra biểu cảm kỳ lạ này cũng không khiến người ghét, ngược lại còn khá đáng yêu.  

Tống Ngọc Trạch ngồi vào chỗ cậu ta đã lau, hỏi: "Cậu chờ tôi làm gì?"

"Làm gì sao?" Ngón tay của Lục chống cằm, giống như thật sự đang tự hỏi, sau đó lại cười thật lớn: "Là muốn gặp cậu đó." 

Khóe miệng Tống Ngọc Trạch hơi giương lên, dường như y thât sự nhìn thấy "Lục". 

Quá giống, tựa như phiên bản nhỏ của Lục.

Đột nhiên y nhớ đến dáng vẻ bi thương của Lục trong giấc mơ, rõ ràng rất đau khổ nhưng rồi vẫn cố giả vờ vui vẻ khuyên nhủ ba mẹ y.

"Này, cậu sao vậy? Không vui?" Lục nghiêng đầu nhìn y.

"Không có." Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói rồi mở hộp cơm ra từ từ ăn.

Tống Trấn cho y một tấm thẻ, y cũng không cần phải uất ức bản thân mình nữa, vì vậy mà thức ăn cũng trở nên phong phú hơn.

Lục nhìn Tống Ngọc Trạch ăn cơm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tống Ngọc Trạch bình tĩnh ăn cơm, không biết vì sao khi nghĩ đến Tống Trấn lại khiến cho y muốn tránh né, còn Trương Thanh Dữ thì làm y cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng nếu là Lục thì lại cảm thấy thật bình thản, sẽ không mang đến cho y cảm giác khó chịu.

Khi cả hai ăn xong, Lục chủ động mang hộp cơm của mình và của Tống Ngọc Trạch đi vứt vào thùng rác.

Tống Ngọc Trạch lấy sách mình mang theo ra xem.

"Sau này cậu còn đến đây ăn trưa không?" Lục hỏi y.

Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Chiếm chỗ của cậu?" 

Lục vội vàng lắc đầu: "Không, tôi ước gì mỗi ngày cậu đều đến. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng ăn cơm trưa nha."

Tống Ngọc Trạch cúi đầu không nhìn cậu ta.

Lục cười giống như một tiểu hồ ly: "Này, im lặng chính là đồng ý, dù sao ngày mai tôi vẫn sẽ chờ cậu ở đây."

Tống Ngọc Trạch rũ mắt, trong đó hiện lên ý cười, đối phương có thể thật sự là phiên bản của Lục nhưng cũng không nhất định, cái bản lĩnh tự quyết định này thật giống nhau như đúc. 

Lúc sau hai người không ai nói gì nữa, Tống Ngọc Trạch yên lặng đọc sách, Lục tựa vào ghế đá lẳng lặng nhìn y.

Gió nhẹ từng đợt từng đợt, dường như mang đi một tia oi bức cuối cùng của ngày hè, chào đón mùa thu mát mẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play