Anh phải lấy ba chiêu tốc chiến tốc thắng của mình đem ra, thổ lộ, hôn, đẩy ngã... Cuối cùng thì đội bóng của hai người sẽ nhanh chóng có được thôi.  



Sau khi rời khỏi quán cay Tứ Xuyên, Bàng Lỗi đưa Tang Cẩn về chung cư, ánh trăng lúc này cũng đã treo trên ngọn cây.

Sân trường vô cùng an tĩnh, hai người men theo con đường đi dạo, ánh sáng chiếu xuống phảng phất phủ một tầng sa mỏng lên trên bọn họ, mông lung mà mờ ảo.

Hai người đi song song, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn nhưng vẫn không hề nói nhiều. Có đôi khi bọn họ sẽ cùng im lặng, có đôi khi sẽ đồng loạt lên tiếng. Rõ ràng, bọn họ đều có chút căng thẳng, thậm chí có chút khó xử, tuy rằng trên mặt đều tỏ vẻ bình tĩnh.

Dọc đường, Tang Cẩn vẫn mãi suy nghĩ chuyện bao lì xì kia là như thế nào. Nàng mơ hồ nghe nhân viên nói, nếu mỗi ngày đều có cặp đôi như vậy tới ăn thì tốt rồi. Cô không hỏi bọn họ cụ thể là chuyện thế nào, nhưng từ ánh mắt tán dương Bàng Lỗi của nhân viên cho thấy, cô có thể đoán ra, thời điểm bọn họ ăn cơm, một lần anh rời đi khẳng định không hề đơn giản là đi toilet.

Cô trước sau vẫn không rõ, vì sao con số trong bao lì xì lại là chín đồng chín hào chín xu? Con số này có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Cô chỉ biết câu chuyện lãng mạn về 999 đóa hoa hồng. Đương nhiên, chuyện này có lẽ không chút dính dáng với người đàn ông lạnh lùng này.

Bất tri bất giác, hai người đã tới trước cửa chung cư.

"Sau khi nghỉ dạy, cô định làm gì?" Bàng Lỗi xoay người nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái ở dưới trăng càng thêm động lòng người, đôi môi hồng hồng tỏa ra một loại dụ hoặc trí mạng. Trước mắt anh dường như đã trở nên mơ hồ, tựa như trái tim của anh đang không ngừng nôn nóng. Anh vội ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hư không.

Vấn đề này anh đã ấp ủ rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra. Trên thực tế, chuyện anh muốn hỏi không chỉ có một việc, là vô số, không chỉ là câu hỏi, mà còn cả đáp án. Có lẽ là vì có quá nhiều điều nên mới khiến anh không biết bắt đầu từ đâu.

Tang Cẩn nhìn anh, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Cô đột nhiên nhớ tới thư mời của công ty Mãn Thành Tứ Quý còn nằm trên bàn sách, là ba tháng trước Mãn Thành Uy đã tự tay đưa cho cô. Ngành cô học là thiết kế kiến trúc, làm việc trong công ty bất động sản rất phù hợp với cô, cô dường như không có lý do từ chối.

Nhưng cô lại không rõ bản thân vì sao lại do dự. Làm giảng viên, cô cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn. Làm kiến trúc sư, đó không phải là ước mơ từ nhỏ của cô hay sao?

"Nếu chưa nghĩ kỹ thì trước mắt đừng quyết định." Bàng Lỗi không nghe được câu trả lời từ cô, liền quyết đoán thay cô trả lời, "Cô thiếu tôi hai bữa cơm, sau hôm nay vẫn còn một bữa, ngày mai tiếp tục."

"Không phải anh nói phản đối việc tham nhũng sao? Hành vi mời cơm không phải cũng giống thế sao?" Tang Cẩn nhịn không được mà hỏi. Cô đương nhiên nhớ rõ đã từng nhiều lần muốn mời anh ăn cơm, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Anh hiện tại vì sao lại nhớ rõ như vậy?

"Tôi thay đổi suy nghĩ về việc hối lộ rồi. Sáng ngày mai, 9 giờ, tôi tới đón cô. Ngủ ngon."

Tang Cẩn cũng chỉ đành chúc anh ngủ ngon, tuy rằng còn muốn hỏi anh thay đổi suy nghĩ về tham nhũng là như thế nào? Anh xoay người, leo lên xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Cô chăm chú nhìn theo chiếc xe, trong đầu nhớ lại chuyện anh nói 9 giờ sáng mai tới đón cô, không khỏi cả kinh. Anh không hỏi xem ngày mai cô có rảnh không sao? Cô vốn định dành cuối tuần ở nhà sắp xếp đồ đạc, thuận tiện suy nghĩ về tuần sau, cô nên tới công ty Thanh Uy Tứ Quý, hay là trực tiếp về Đức.

Nhưng hiện tại, cô bắt đầu suy nghĩ, liệu bản thân có nên thay đổi sắp xếp thời gian cuối tuần một chút hay không? Cô xoay người vào chung cư, trong lòng dường như đã có đáp án.

Bàng Lỗi về tới nhà liền bắt đầu hoảng loạn. Công trình lớn ngày mai một mình anh khẳng định không thể hoàn thành. Đối tượng xin giúp đỡ đầu tiên mà anh nghĩ tới là Bàng Miểu, anh lập tức gọi điện cho cô, nhờ cô ngày mai giúp anh nấu cơm. Kết quả, Bàng Miểu đang ở Hamburg bên Đức, phải ba ngày sau mới về.

Trong lòng Bàng Miểu không khỏi nghi ngờ, bình thường thỉnh thoảng cô tới nhà anh, anh còn nói phiền, vì sao hôm nay lại chủ động gọi điện kêu cô qua nhà nấu cơm chứ? Nói bóng nói gió nửa ngày cô mới hỏi ra được, thì ra là anh muốn mời khách về nhà ăn cơm. Còn việc mời ai, anh sống chết cũng không chịu nói. Cô chỉ đành cho anh một kiến nghị đơn giản, mời người ta tới nhà phải chú ý điều gì, phải làm món gì.

Bàng Lỗi lấy giấy bút ra, nghiêm túc đem mỗi ý kiến của Bàng Miểu ghi chép lại, anh còn lặp đi lặp lại mấy điều để xác minh.

Đầu bên kia, Bàng Miểu đột nhiên cảm thán một câu: "Lỗi Lỗi, vị khách mà em mới tới nhà đối với em nhất định là rất quan trọng đúng không? Tiếc quá, cô gái lần trước trên máy bay chị nói với em..."

Không đợi cô nói xong, Bàng Lỗi đã trực tiếp dập máy, lấy chìa khóa xe, chạy xuống nhà, ra siêu thị mua đồ ăn. Thỉnh thoảng tự nấu cơm cho mình ăn, anh chỉ làm những thứ đơn giản. Nhưng lần này, cứ như ma nhập, anh suốt đêm chạy ra siêu thị, sau đó còn lượn qua mấy tiệm tạp hóa, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn tốt nhất. Trong thực đơn Bàng Miểu nói cho anh có mấy loại rau quả không bán. Cuối cùng, nhân viên siêu thị mới nói cho anh, buổi tối siêu thị không có rau quả tươi, kêu anh ngày mai hãy tới sớm. Lúc này anh mới dừng lại, quyết định về nhà trước, tính toán thời gian cho ngày mai.

Về tới nhà, anh tiếp tục nghiên cứu thực đơn, các nguyên liệu phải phối hợp thế nào, mãi tới nửa đêm mới đi tắm, lên giường. Kết quả, anh có làm cách nào cũng không thể ngủ được, trong đầu vẫn không ngừng diễn tập, ngày mai nên làm cái gì, nên nói cái gì. Biểu hiện hôm nay anh rất không vừa lòng, toàn bộ thời gian dường như đều bị lãng phí, những chuyện nên nói còn chưa kịp nói, ngày mai anh nhất định phải nâng cao hiệu suất. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh mới phát hiện bản thân không biết nên nói thế nào, nói đúng hơn, chính anh không biết phải nói cái gì.

Cuối cùng Bàng Lỗi chỉ đành gọi cho Chu Tiểu Vạn. Điện thoại đợi một hồi lâu mới kết nối được. Đầu bên kia truyền tới giọng nói não nề đáng thương của Chu Tiểu Vạn: "Boss, không phải lại muốn tới quyền quán nữa chứ? Hôm nay không phải anh và cô Tang đã đi ăn cơm rồi sao?"

"Ai nói muốn tới quyền quán? Tôi không rảnh. Ngày mai tôi muốn mời khách tới nhà ăn cơm, mời ai thì cậu đừng hỏi. Tôi muốn biết, ngoại trừ ăn cơm, tôi phải nói với cô ấy cái gì?"

"..." Ở đầu bên kia, Chu Tiểu Vạn dúi đầu vào chăn để không cho tiếng cười phát ra. Anh không nói cho cậu biết người anh mời tới nhà là ai lại muốn cậu bày cách... Chu Tiểu Vạn chắc chắn đây là chuyện hài hước nhất mà 25 năm qua cậu được nghe. Đương nhiên, đây cũng là một trò đùa cảm động nhất.

Chu Tiểu Vạn thật muốn nói, Bàng tướng quân à, anh phải lấy ba chiêu tốc chiến tốc thắng của mình đem ra, thổ lộ, hôn, đẩy ngã... Cuối cùng thì đội bóng của hai người sẽ nhanh chóng có được. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của cậu, cậu không muốn lần sau ở trên võ đài lại bò không đứng dậy được.

Cậu suy nghĩ một hồi, mới trả lời: "Boss, trong cuốn sổ tay của cô Tang có một bài thơ, em đã kiểm tra rồi, là bài 'Nếu có kiếp sau' của Tam Mao. Lần trước không phải em kêu anh viết... Chép rất nhiều thơ hay sao? Không phải anh cũng viết rất nhiều sao? Ngay cả trên bàn làm việc em cũng thấy đấy. Đến lúc đó anh chỉ cần lấy đại một bài đọc cho cô ấy nghe là được."

"Tôi viết thư khi nào? Tôi không nhàm chán như vậy! Được rồi, cậu ngủ đi, ngày mai nếu không có việc gì thì đừng gọi cho tôi." Bàng Lỗi trực tiếp ngắt máy, một tay gõ mạnh vào đầu, anh thế mà lại quên một manh mối quan trọng như vậy!

Anh buông di động, mở tủ ở đầu giường ra. Bên trong là một chồng giấy bị anh vò nát, loay hoay một hồi anh mới rút ra một tờ. Bên trên đều là chữ của anh, anh vừa cầm vừa đọc:

Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một thân cây, đứng mãi thành vĩnh hằng, không có tư thế vui buồn, một nửa an tường trong đất, một nửa tung bay trong gió, một nửa tỏa bóng mát, một nửa tắm dưới ánh dương. Thật trầm mặc, thật kiêu ngạo. Không cần dựa dẫm, cũng chẳng cần kiếm tìm.

Nếu có kiếp sau, tôi muốn hóa thành một cơn gió, trong chớp mắt cũng trở thành vĩnh hằng. Không đa sầu đa cảm, không có ánh mắt đa tình. Một nửa phóng khoáng trong mưa, một nửa chu du trong xuân sắc, ra đi cô độc và tĩnh mịch, mang theo nỗi đau nhớ nhung. Không cần tưởng niệm cũng chẳng cần yêu say đắm.

Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một chú chim, bay qua vĩnh hằng, không có nỗi đau lạc lối. Phương Đông có hi vọng của lửa hồng, phía Nam có chiếc tổ ấm áp, hướng Tây đuổi theo ánh tịch dương, mạn Bắc đánh thức mùi hương.

Nếu có kiếp sau, hy vọng mỗi một lần gặp gỡ đều có thể hóa thành vĩnh hằng.

.....................

Bàng Lỗi đọc từ đầu tới cuối một lần, sau đó lại vò nát, ném vào bên trong ngăn kéo. Anh không thích bài thơ này, cực kỳ không thích, bởi vì nó quá bi thương. Lần đó ở trong khách sạn, trong lúc vô tình nhìn sổ tay của cô, anh liền chép lại. Mỗi lần đọc, anh đều cảm thấy từng chữ đều vô cùng lạnh băng, như lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua tim anh. Cảm giác khó chịu này, anh không cách nào hình dung được.

Anh cũng không thích cô đọc những bài thơ như vậy, cho nên ngày mai, anh nhất định phải lệnh cho cô từ nay không được đọc thể loại như thế. Anh nhảy xuống giường, đi tới phòng đọc sách, quyết định đi tìm bài thơ khác, tốt nhất là làm cô cười, hơn nữa còn hợp với những gì anh muốn biểu đạt.

Cứ như vậy mà tìm, anh tiêu tốn năng lượng tới tận sáng. Ngoài cửa sổ, khi phía chân trời lộ ra tia nắng đầu tiên, anh cuối cùng cũng đã tìm được.

Bàng Lỗi ra khỏi phòng sách, nâng tay xem đồng hồ, đã 6 giờ rồi. Một chút anh cũng không thấy buồn ngủ, cả người như vừa được tiêm năng lượng. Anh vội vàng chạy đi tắm rửa, đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ, lấy chìa khóa, chạy nhanh xuống lầu. Lúc ra khỏi cửa, anh lại nhìn đồng hồ, mới 7 giờ thôi.

Bàng Lỗi lái xe qua siêu thị hôm qua mua rau quả tươi nhất. Từ siêu thị về, anh trực tiếp tới đại học Thanh An. Xe đậu bên dưới Phù Tang uyển, chỉ mới 8h30. Anh ngồi bên trong đợi nửa giờ, nhìn kim phút cuối cùng chạy, vừa đúng 9h, anh mới cầm di động, gọi điện cho cô.

Thời điểm nhận điện thoại, Tang Cẩn còn đang ở trong phòng thay đồ. Cả phòng như loạn lên, trên giường, sô pha, trên ghế đều phủ kín quần áo. Cô đã dậy từ sáng sớm, tắm rửa gội đầu, trang điểm, bắt đầu thay đồ. Kết quả, cô thử qua vô số bộ váy mới phát hiện, cái này cũng rất khó coi. Cô buồn tới chán nản, cũng hối hận vì sao không tới trung tâm thương mại mua váy mới. Trong lúc còn đang do dự thì tiếng di động đột nhiên vang lên, lúc này cô mới nhận ra, mọi thứ đã không còn kịp rồi!

Cô bắt máy, lại nghe câu đầu tiên là: "Tôi gọi điện không phải là muốn giục cô, nếu hôm nay cô không bận gì khác thì có thể từ từ xuống. Tôi còn đang kẹt xe trên đường, khi nào xong rồi thì gọi cho tôi."

Tang Cẩn tay cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, nhìn ra ban công. Thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu dưới lầu, cô cười cười: "Anh nói dối, tôi thấy xe anh đang đậu trước cửa rồi. Chờ tôi mấy phút tôi lập tức xuống ngay."

"..." Bàng Lỗi hạ cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài, lúc này đã không còn thấy người nữa. Anh thu đầu lại, ngồi thẳng người, kêu cô không cần giống lần trước 7 phút phải xong.

Có lẽ khoảng 10 phút sau, một thân ảnh màu đỏ đi ra khỏi cửa, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.

Chân trời phía đông, mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói mắt, một tầng rồi lại một tầng chiếu trên người cô.

Thân hình cô gái dịu dàng mà yểu điệu. Làn gió thổi qua làm váy cô bay sang một bên, trông rất tao nhã. Tóc cô cũng bị gió thổi loạn, cô khẽ nghiêng đầu, duỗi một tay vén tóc.

Bàng Lỗi vẫn đưa mắt nhìn cô, giống như nhựa cao su đã dính thì không thể gỡ ra. Tim anh đập thình thịch liên hồi, cô càng lại gần, tiết tất tim anh càng trở nên hỗn loạn. Anh cũng không kịp phản ứng phải xuống xe mở cửa cho cô. Mãi tới khi cô vòng qua đầu xe đi tới bên kia, anh nghe tiếng gõ cửa thì mới phát hiện, cửa xe đã bị khóa lại.

Anh lập tức mở khóa xe, nhanh chóng nhảy xuống, muốn mở cửa xe cho cô. Kết quả, anh vừa leo xuống, cô đã tự mình mở cửa, ngồi bên ghế phụ lái.

Bàng Lỗi chỉ đành trở về vị trí của mình, đóng cửa xe, hai tay nắm chặt vô lăng, chính mình cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play