Editor: Mọi người nghỉ Lễ vui vẻ :v

=====

Mọi chuyện hình như quá thuận lợi thì phải? Lý Cường dùng ống nhòm hồng ngoại nhìn mèo con cứ lúc to lúc nhỏ phiêu đãng bên trong, tuy hắn trước đó đã lợi dụng kinh nghiệm đối đầu với bọn tội phạm công nghệ cao làm nhiễu hệ thống bảo vệ của bảo tàng, nhưng cứ như vậy mà thuận lợi trộm được đồ thì hình như có gì đó không đúng cho lắm.

Orange mặc một độ đồ "ăn trộm" --- cái khăn tam giác từ trên mặt mèo kéo xuống cổ, lắc lắc một cái. "Ba" liền bay đến nóc nhà thủy tinh nhe mặt mèo cười, rồi như ảo thuật biến ra ngoài.

"Còn muốn trộm cái gì nữa không ah? meow ~ thích cái gì Orange đều có thể trộm được ah~ meow ~" - Cái tên mèo con này đã hoàn toàn đem viện bảo tàng biến thành nhà của mình, vô cùng "hào phóng" mời gọi mọi người tới ăn thêm. . . Tên mèo nhà ngươi đang chiêu đãi khách sao. . .

Ba người im lặng, một lúc sau Lý Cường mới ho khan một cái, "Khụ khụ, không cần, chúng ta có vật này là được rồi. Chúng ta đi ---"

Lời Lý Cường vừa nói xong, Orange "Xoẹt" một cái biến mất. Mọi người nhìn kỹ lại, là Dracula!

"Hắn!" Cơ thể Tiêu Quân đông cứng lại, vô thức dựa vào Chu Duẫn Văn.

Chu Duẫn Văn cũng vô cùng ăn ý đem ả hộ ở sau lưng.

"Ngươi buông nó ra." Lý Cường lớn giọng quát. Hắn đã gặp Dracula mấy lần, cái tên Quỷ hút máu này rất kiệm lời, bộ dạng âm trầm của hắn làm Lý Cường cảm thấy hắn không có lý tính giống như đám Y Nặc Mễ, là một ác ma không lý tính.

Bộ dạng Dracula rất gầy, hơn nữa còn để râu, hai xương gò má nhô cao. Quần áo của hắn với những người đàn ông trung niên khoảng 50t cũng không khác nhau mấy, chỉ là nét mặt đầy sát khí của hắn làm cho người ta sợ hãi. Một tay hắn đang nắm lấy lông cổ của Orange, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Chu Duẫn Văn: "Giao vật cho ta."

"Ah meow!" Orange bốn trảo vung loạn, nhưng tiếc là Dracula nắm lấy sau lưng nó, cho nên bốn móng có quơ quào thế nào thì cũng không tới ah meow, "Ah meow, ah ~ meow meow!"

"Đưa cho ta!" Giọng nói càng hung ác, từ sau lưng liền chuyển lên cổ của Orange. Đáng thương một con mèo liền giống như một con búp bê vải bị nắm cổ lắc qua lắc lại.

"Ah meow ô. . ." Bóp chết mèo a, ô, nó không muốn chết a meow, Tiểu Mễ, Tiểu ---- Mễ !

Orange từ trong bụng phun ra cái Chày Kim Cương ném tới dưới chân Chu Duẫn Văn.

"Orange! Dracula, người đừng có làm bậy, đồ ngươi muốn đang ở đây!" Lý Cường theo kinh nghiệm đàm phán nhiều năm, giơ Chày Kim Cương lên nhằm ngăn động tác tiếp theo của Dracula.

"Đưa pháp trượng cho ta!" Dracula giống như là không nhìn tới người khác, chỉ một mực hướng Chu Duẫn Văn nói.

Chu Duẫn Văn mím môi, nét mặt cũng âm lãnh không khác gì Dracula. Nàng cầm lấy Chày Kim Cương, thấy Orange ngày càng giãy dụa dữ dội, "Đưa ngươi, lấy danh nghĩa Thái tổ, pháp trượng từ nay thuộc về ngươi."

Dracula chính là đang đợi những lời này, Chu Duẫn Văn vừa nói xong, hắn liền vứt Orange ra đưa tay đoạt lấy Chày Kim Cương. Nhưng lúc này một thân ảnh khác nhanh hơn hắn, thoáng một cái đã cướp đi món đồ trên tay Chu Duẫn Văn -----

"NGAO! Đồ của ta không thể cho ngươi!" Y Nặc Mễ nhe răng thị uy với Dracula. Ở địa bàn của nàng, mọi đồ vật đều là của nàng, của nàng! Không ai có thể cướp được đồ của Y Nặc Mễ!

"Lại là ngươi," Dracula nheo mắt: "Trước kia ta nhường ngươi hai phần, nhưng bây giờ đây không phải là lãnh địa của ngươi, đừng có không biết điều."

"Đồ của ta." Y Nặc Mễ giơ lên Chày Kim Cương.

"Ah meow."

"Thần dân của ta." Chỉ chỉ Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân.

"Ah meow!"

"Mèo của ta." Lại chỉ Orange.

"Ah ~ meow~" Orange kẻ sướng người họa, hiện tại có người liền cáo mượn oai hùm liền.

Dracula bị chọc giận, đằng đằng sát khí: "Grrrr!"

"Mọi người, lên!" Lý Cường xông tới Dracula.

Chu Duẫn Văn và Y Nặc Mễ xông tới, ba người tạo thành một tam giác vây quanh Dracula. Dracula quả không hổ danh là Thượng cổ Huyết tộc cường đại, bị bao vây không thoát ra được nhưng vẫn thừa sức công kích lại. Tuy linh lực của Y Nặc Mễ cũng sánh ngang hắn nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không bằng, Chu Duẫn Văn năng lực chiến đấu cao nhất nhưng sức mạnh lại hơi yếu, Lý Cường thì hai mặt đều không bằng nhưng dựa vào cơ thể cường tráng và kỹ năng chiến đấu tinh xảo cùng Dracula solo (đánh xáp lá cà).

Dracula biết rõ kẻ mạnh người yếu, cho nên chọn tập trung công kích Chu Duẫn Văn và Lý Cường, chỉ một chốc thì cả hai người bọn họ đều bị thương rơi xuống hạ phong. Nhưng Chu Duẫn Văn và Lý Cường cũng rất ăn ý, cố ý đem sự tập trung của Dracula vào trên người mình, để cho Y Nặc Mễ có cơ hội sẽ công kích Dracula.

Động tác của cả bốn nhanh giống như phim đang tua nhanh, làm cho người nhìn không thể phân biệt động tác của ai, chỗ nào là tay, chỗ nào là chân, ai đánh, ai né hoàn toàn không thể nhìn ra được. Chỉ thấy một đám người toàn màu đen đang dây dưa một chỗ, trong bóng đêm giống như một làn khói.

Dracula tuy ở lúc Thánh chiến có thể một chọi trăm, thế nhưng cho dù có lợi hại bao nhiêu cũng sẽ có sơ hở. Chu Duẫn Văn vung một quyền đấm thẳng vào huyệt thái dương của Dracula ----

"Y điện hạ!"

"Gào!"

Y Nặc Mễ nắm lấy thời cơ vung Chày Kim Cương lên cắm thật sau vào trên lưng Dracula.

"Ah --------" Dracula gào lên một tiếng, trong đêm yên tĩnh giống như một tiếng sấm làm người ta sợ hãi, trong bãi xe tiếng báo động của xe không ngừng vang lên giống như tiếng gào vừa không ngừng quanh quẩn trong đêm.

Bảo vệ của bảo tàng bị kinh động, cảnh sát đang tuần tra ở gần đó và bảo vệ đồng thời lao ra, nhưng nhìn quanh khắp nơi, cũng không thấy bóng dáng một Quỷ hút máu nào hết.

"Bị trộm rồi! Vật phẩm bị mất trộm rồi!" Cuối cùng cũng có người pháp hiện đồ vật bên trong phòng trưng bày đã không cánh mà bay.

"Sao có thể! Chỗ đó đến con muỗi còn không thể lọt qua! Camera đâu rồi, màn hình giám sát đâu!" Một đống tiếng ồn ào cã nhau vang lên.

"Bị. . .hacker hack rồi."

"Đồ ngu! Sao có thể!"

"Thật mà!"

". . ."

Đây là một trong bốn viện bảo tàng đứng đầu thế giới, ở đây được trang bị hệ thống bảo an tiên tiến, phức tạp nhất. Nhưng lúc này ở trung tâm giám sát, trên màn hình chỉ xuất hiện một cái hình ---- chiếm đầy cả màn hình, là một cái mặt mèo màu cam, đang nheo mắt, nở một nụ cười cực ngu ngốc.

============

Quỷ hút máu và con người đều là những chủng tộc cùng xuất hiệ từ xa xưa. Bọn hắn thần bí không muốn bất cứ kẻ nào biết, hơn nữa con người cứ một rời sinh ra rồi lại chết đi rồi lại sinh ra, thì sự nhận thức sự tồn tại của Quỷ hút máu cũng dần dần mất đi, nói tóm lại là không biết gì cả. Càng phát triển, Quỷ hút máu lại càng thần bí, ngươi sẽ mãi mãi không biết được khi nào quỷ hút máu sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi, thậm chí là -----

Vừa mới trộm ở viện bảo tàng lớn nhất ở St. Petersburg, còn dẫn theo "đối tượng cần giám sát" làm cho cảnh sát quốc tế rối tin rối mù theo, Y Nặc Mễ lúc này nghênh ngang xuất hiện ở trong 'phòng tổng thống' của khách sạn cao cấp nhất ở St. Petersburg.

Mỗ quỷ hút máu kêu một đống đồ ăn từ cá lên, trên mặt bàn lúc này đầy dĩa lớn dĩa nhỏ. Lúc này tâm tình của Y Nặc Mễ rất tốt, một tay cầm lấy ly nước ép cà chua, một bên nhìn một bàn đầy mỹ thực cầm ly lắc lắc: "NGAO ~ Orange hôm nay làm rất tốt, lần sau ta sẽ ban thưởng cho ngươi một bữa yến tiệc chuột."

Orange ở trên bàn đi qua đi lại, ở mỗi đĩa cá đều cắn lấy một miếng, mặt mèo chỉ cười ngây ngốc: "Các gia bộc nhà họ Y nếu biết được sẽ rất hâm mộ ta a, Tiểu Mễ là chủ nhân tốt nhất ah meow ~"

Tiểu quỷ hút máu phổng lỗ mũi, hai cánh nhỏ dùng sức mà vỗ vỗ, được nịnh nọt rất là thích. Đây một đôi hôn quân và gian thần đang tự đắc cười vui.

Chu Duẫn Văn và Lý Cường thì không tốt mấy, trên người có rất nhiều vết thương, Tiêu Quân lấy dao rạch một đường trên đầu ngón tay của mình rồi đưa đến bên môi Chu Duẫn Văn, vết thương bị người Thụ huyết đả thương thì cần người Thụ Huyết chữa trị.

Trong một góc khác của phòng, Thấm Nhã đang tập trung xử lý vết thương của Lý Cường. Lý Cường ở trần, sau lưng và ở cánh tay đều bị một vết thương dài, giống như là bị một mãnh thú to lớn cắn xé, miệng vết thương sâu đến có thể thấy được thịt, nhìn rất đáng sợ. Cũng may Thấm Nhã là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, cho nên những vết thương ngoài da này được sử lý rất tốt. Cô lần lượt rửa sạch, khử trùng rồi băng lại.

"Ah." Lý Cường nhíu mày, liếc nhìn qua cánh tay trái ---- Thấm Nhã đang dùng kim khâu phẫu thuật đâm qua đâm lại trên da thịt hắn.

"Đau không?" Thấm Nhã nhàn nhạt hỏi.

Cho dù là 'Phòng tổng thống' có một phòng nhỏ để điều trị, nhưng mà những thứ như thuốc tê sẽ không có trong hộp y tế.

"Uhm. Cô cứ tiếp tục đi." Lý Cường nhẹ nói.

Làm đặc công như Lý Cường cũng đã được huấn luyện qua các loại đau đớn, nếu như không phải đau đến không chịu được, hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài. Thấm Nhã là một bác sĩ có lòng, cho nên động tác và thái độ cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, có mấy vết thương ngoằn ngoèo, một bên tiếp tục động tác một bên nhẹ nói: "Anh dùng tay giữ chặt huyệt đạo này, tôi tận lực nhanh."

Âm thanh của bác sĩ, như có một loại sức mạnh trấn an tinh thần người bệnh. Thấm Nhã cúi người, các sợi tóc cứ theo đó mà tản ra, cọ một ít vào gò má của người kế bên. Một Thấm Nhã chuyên tâm lại dịu dàng, thật làm cho người khác mê muội.

"Đau lắm sao? Miệng vết thương bất quy tác, sẽ có thể chảy ra một chút máu."

"Đàn ông da dày thịt béo, cô cứ làm đi." Lý Cường ngược lại cười cười.

"Nhịn một chút."

"NGAO ~" Y Nặc Mễ cảm thấy tại sao Thấm Nhã lại càng xinh đẹp như thế, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, âm thanh dịu dàng kia càng nghe lại càng cảm thấy không thoải mái.

"NGAO, cười cười cười!" Tiểu Nhã Nhã mỗi lần gặp người bệnh liền trở nên nhu hòa lại kiên nhẫn. Gào, không phải chỉ có chút máu thôi sao, ăn cũng không được.

Quỷ hút máu ngồi thẳng dậy, lập tức bỏ xuống cái ly nước cà chua bay đến bên cửa sổ, khẽ cuối người ôm lấy eo của Thấm Nhã, đem mặt dán lên lưng Thấm Nhã: "NGAO ~ ta cũng bị thương, nhanh chữa cho ta." Không phải là bị thương sao, ai cũng bị!

Thấm Nhã quay đầu nhìn tên quỷ hút máu đang dựa vào lưng của mình, cô nhóc này lại bày trò nữa rồi, đối với người mình yêu Thấm Nhã sao lại không khẩn trương, cho nên lúc bọn họ trở về Thấm Nhã đã sớm kiểm tra trên người Y Nặc Mễ có bị thương gì hay không rồi. Lúc ấy cái tên tiểu quỷ này còn không kiên nhẫn, lúc này lại bay tới "giở trò" ôm lấy "bộ phận trọng điểm", này có giống người bị thương?

Tịch nữ vương quay đầu lại tiếp tục động tác trên tay, lành lạnh nói: "Bệnh nhân xem bệnh phải xếp hàng, còn có, bỏ cái tay trên ngực của tôi ra."

Trên đời này chỉ có duy nhất quỷ hút máu mới dám ở lúc bác sĩ đang chữa bệnh mà giờ trò quấy rối, quấy rối bác sĩ đang cầm dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play