Thời gian dần dần trôi qua, Y Nặc Mễ thường xuyên xuất hiện trước mặt Trần Tĩnh và Tề Bộ, cho nên bọn họ không còn sợ nàng như lúc đầu nữa. Bọn họ chưa bao giờ thấy Y Nặc Mễ thật sự làm tổn thương ai, ngược lại vẫn giống như một cô nhóc thích làm chuyện xấu Tiểu Mễ, chỉ là bây giờ bọn họ đã biết Tiểu Mễ không hiểu biết nhân tình thế sự không phải vì "đơn thuần", mà là căn bản không phải là người, cho nên mới không hiểu biết "nhân tình".

Nơi làm việc của bác sĩ Tịch, Tịch Thấm Nhã vốn là nơi được quản lý rất nghiêm ngặt khó tùy tiện ra vào, bây giờ có thêm Y Nặc Mễ, càng biến thành nơi chỉ có Thấm Nhã và hai trợ thủ của cô mới có thể ra vào. Thấm Nhã ngẫu nhiên sẽ cho Y Nặc Mễ làm một vài xét nghiệm, Thấm Nhã nếu không có mặt ở đó,ngoại trừ Tề Bộ và Trần Tĩnh đang bận rộn trong phòng nghiên cứu, thì chỉ còn Y Nặc Mễ tung tăng khắp nơi tìm thú vui.

Vừa hết giờ nghỉ, Tề Bộ và Trần Tĩnh từ phòng nghỉ trở lại phòng nghiên cứu liền phát hiện một tiểu ác ma đang ngồi xổm trong góc hai tủ hồ sơ ngủ gà ngủ gật, khuôn mặt xinh đẹp công thêm cái tư thế gật gù, chọc người khác buồn cười. Tề Bộ gõ gõ vào bên tủ, :"Tôi nói Gạo nếp ( = Nhu Mễ, Nặc Mễ và Nhu Mễ đồng âm) này, em sao ngồi ở đây, bác sĩ Tịch tìm em nãy giờ đó."

"Hách!" Y Nặc Mễ bị hù đến ngồi không vững, mở mắt ra chớp chớp: "Ai kêu ta Nặc Mễ đó?"

Gào, đừng có gọi nàng thân thiết như thế chứ!

Trần Tĩnh che miệng cười khẽ, biết Tề Bộ nhất định là cố ý, hắn kêu "Gạo nếp" không có ý là "Gạo nếp"đó. Bình thường Y Nặc Mễ luôn cố ý dọa bọn họ, mà con người lại có tinh thần phản kháng, cho nên sau lưng cố ý đặt cái biệt danh đồng âm để có thể thỏa mãn tâm tình. Trần Tĩnh nở một nụ cười ngọt ngào: "Gạo nếp nha, bọn chị đang gọi em đấy."

Y Nặc Mễ cũng không phải kẻ ngốc, lập tức biết hai người kia đang trêu chọc mình, khuôn mặt ác ma bỗng nở một nụ cười: "Kêu thân thiết đến như vậy nha, Trần Tĩnh tỷ tỷ cười thật là đẹp, lại đây cho ta hôn một cái."

"Cô muốn hôn ai." Sau lưng vang lên một giọng nói vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, cùng với cái khí chất lạnh lùng, nhiệt độ trong phòng dường như giảm hai độ.

Tề Bộ và Trần Tĩnh liền lập tức nghiêm túc lại, đối mặt với Tịch nữ vương cách tốt nhất là im lặng, nếu không lỡ nói sai một câu liền bị đóng băng mười lần. Thấm Nhã lãnh đạm nhìn ba người, thật may Tịch nữ vương lúc này không có ý định giáo huấn người, liền nhanh đi đến trước mặt Y Nặc Mễ.

"Răng."

"Đinh." Lập tức hai cái răng dài ra.

Thấm Nhã cầm một cái hộp nhỏ đặt bên môi Y Nặc Mễ: "Cắn."

Gặm gặm.

Nữ vương đại nhân thỏa mãn nhận lại cái hộp, giống như xoa đầu bé cún vỗ vỗ má khen thưởng. Lúc này mới quay sang Tề Bộ và Trần Tĩnh nói: "Tôi trở về văn phòng cần 2phút, ăn cơm cần 10phút, chuẩn bị cần 7 phút 30 giây, vào phòng phẩu thuật cần 5phút. Hai người cứ y theo thời gian của tôi mà chuẩn bị, tôi cần hai người có mặt trước 2phút trước khi tôi vào."

Nhìn xem, đây chính là bác sĩ cuồng công việc Tịch Thấm Nhã trong truyền thuyết, đối với bất cứ chuyện gì cũng chính xác đến hà khắc. Tề Bộ và Trần Tĩnh lúc Thấm Nhã xoay người rời đi liền âm thầm thờ phào. Trên mặt Trần Tĩnh tràn đầy phòng bị, thuận tay giơ cái dao rọc giấy trên bàn: "Em, đừng có tới đây nha."

Thấy trên mặt Y Nặc Mễ vẫn còn chút chưa thỏa mãn. Trần Tĩnh sao lại không biết cái gì gọi là "Hôn" của Y Nặc Mễ chứ, tám phần chính là muốn hút máu của cô a!

Y Nặc Mễ cười rộ lên: "Cô cầm cái kia làm gì, dao bình thường sẽ không cắt được ta."

"Ha ha, cũng đúng nha." Trần Tĩnh cũng thấy buồn cười, đặt dao xuống.

"Nhưng thật sự dao không thể cắt em bị thương sao? Tôi nghe nói quỷ hút máu có năng lực tự lành vết thương, vậy nếu tôi cắt em em có bị chảy máu không?" Tề Bộ ngược lại cầm lấy dao rọc giấy cười cười nhìn Y Nặc Mễ, nhà khoa học phải có tinh thần nghiên cứu tìm tòi nha.

"Orange nói Huyết tộc không thể tùy tiện đổ máu NGAO. Đặc biệt huyết thống của Nhân tộc và Huyết tộc tương xích nhau, tổ tiên đại thần cũng có dạy rằng, Nhân tộc đụng phải Huyết tộc sẽ rất nguy hiểm." Tiểu quỷ hút máu luôn vô cùng tin tưởng lời chỉ dạy của tổ tiên.

"Sẽ thế nào?" Hai người hết sức tò mò.

"Huyết tộc dùng máu mà sống, thế nhưng con người lại không thể ăn máu của chúng ta. Bởi nếu không thông qua Huyết Minh mà uống máu của Huyết tộc, như vậy người kia sẽ biết thành Quỷ hút máu hạ đẳng, bọn hắn không có sức mạnh gì cả, cũng không thể khống chế được dục vọng thèm ăn của mình, mỗi lần đi săn sẽ hút chết con mồi. Loại quỷ hút máu này sẽ không được sự công nhận của Huyết tộc. Bọn hắn không phải con người, cũng không phải Huyết tộc, một loài mà không có tộc nào thừa nhận, ai ai cũng muốn giết."

"Vậy làm sao lại xuất hiện loại quái vật này được, người không muốn mà Huyết tộc cũng không cần mà." Tề Bộ buông tay.

Y Nặc Mễ liếm liếm miệng, "Thật ra trong lịch sử xảy ra cũng không ít tình huống như vậy. Loại quỷ hút máu đótuy chỉ là cấp thấp, nhưng có thể dựa vào máu người mà có được sinh mạng vĩnh hằng. Nhân tộc lại có rất nhiều người si mê cái gọi là 'sống lâu trăm tuổi' nên sẽ bất chấp, dù phải trải giá lớn thế nào cũng muốn có được, hơn nữa cũng không ít Huyết tộc vì một chút lợi ích mà vi phạm lời răn dạy của tổ tiên, lấy máu mình trao đổi với con người."

Theo như truyền thuyết, cũng không ít chuyện đem linh hồn bán cho quỷ dữ.

"Haha, nói như vậy, từ xưa tới giờ không ít chuyện khởi tử hoàn sinh, không thuốc mà khỏe, vậy những chuyện đó đại khái có thể nói đều có chút liên quan đến quỷ hút máu nha." Trần Tĩnh che miệng cười, hoàn toàn đem câu chuyện của Y Nặc Mễ thành chuyện nghe cho vui.

Bất quá người nói vô ý người nghe có tâm, Tề Bộ cầm lấy tờ báo cũ để trong phòng hồ sơ mấy hôm trước, "Hai người xem cái Tào lão đại này, lần đến bệnh viện trước đã là lúc bệnh tình hấp hối, cơ bản là không sống được mấy tháng nữa, còn bây giờ giống như đã hoàn toàn khỏi hẳn. Tiểu Mễ em nói xem hắn cũng đã uống máu của Huyết tộc rồi trở thành bách bệnh bất xâm hay không." Bằng không nếu dùng khoa học bình thường giải thích, thì bệnh ung thư của Tào lão đại sao có thể chỉ một thời gian ngắn giống như kỳ tích khôi phục được nhanh như vậy, quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

"Không thể nào," Y Nặc Mễ kéo sát vào xem, "Huyết tộc không phải là con người, Huyết tộc rất ít người như thế nào có thể dễ dàng gặp được, hơn nữa vùng này là địa bàn của ta, sao có thể có -----"

Y Nặc Mễ nói tới đây liền dừng lại, nói tới Huyết tộc khác ngược lại nhắc nhở nàng, chuyện này không phải là không thể. Hai ả Huyết tộc đeo bám Thấm Nhã, còn có tên Huyết tộc huyết thống tây phương ra tay độc ác; bọn hắn giống như đang có một mục đích gì đó, rất khó nói chắc liệu một trong số bọn hắn có đem máu mình cho nhân loại, tạo ra một số quỷ hút máu cấp thấp không.

Tuy nói nàng lớn lên ở phương Tây, nhưng với tư cách là Huyết mạch gia tộc Hoàng đế, hơn nữa nàng chính là chủ nhân của lãnh địa này, nàng nhất định phải tra xét rõ ràng mọi chuyện! Y Nặc Mễ nhíu mày, khuôn mặt liền trở nên thâm sâu mà nghiêm túc.

=============

Tuy người đến hành động vô cùng nhẹ nhàng bí ẩn, nhưng Thấm Nhã vẫn cảm thấy được có người ngoài xâm nhập, rất nhanh liền từ trong mơ tỉnh lại. Cùng cái loại cảm giác tà ác như trên người Y Nặc Mễ, nhưng lại không có cái khí chất hấp dẫn giống như nàng.

Con người trong đêm tối luôn yếu ớt, cho dù người kia có muốn lấy tính mạng của mình không nhưng lợi dụng lúc mình ngủ để xông vào thì đều bị giật mình. Nhưng Thấm Nhã chỉ bình tĩnh ngồi dậy, nhàn nhạt nói: "Cô xuất hiện ở đây là muốn gọi em ấy tới."

"Ta không tới gần cô, nàng như thế nào biết được. Nàng cũng không ở trong căn nhà này." Âm thanh của áo đen rất trầm.

Áo đen nói không sai, cô khi về nhà có vô tình đi nhìn qua "tẩm cung" của Y Nặc Mễ, cái tên quỷ hút màu này gần đây hành tung có chút thần bí, không biết đã chạy đi nơi nào. Thấm Nhã biết rõ Áo đen này cố tình chặn trước lời của cô để cô tự biết chống cự thế nào cũng vô dụng, cho nên dứt khoát ung dung ngồi thẳng dậy, không quan tâm hỏi: "Cô muốn gì, không ngại nói thẳng."

"Ah," Âm thanh trầm đục của áo cười lên, "Nếu như ngươi sinh vào thời đại của ta, đủ để làm quân chủ đứng đầu thiên hạ." Trong giọng nói mang theo một chút ý tán thưởng.

"Niên đại của cô. . . cô là người?" Thấm Nhã rất nhạy cảm, lập tức phân tích được Huyết tộc này không giống với Y Nặc Mễ. Tiểu Mễ là Huyết tộc truyền thừa, từ nhỏ những khái niệm về con người đối với nàng hoàn toàn không liên quan, nhưng Huyết tộc này giống như có một loại quyến luyến đặc biệt với niên đại nào đó, điều này cho thấy cô ta từng là người.

"Người? Ta không phải người, đã lâu lắm rồi không còn là con người, cũng có lẽ ta vốn không phải là người." Áo đen tự giễu.

"Cô không phải người, vậy đêm nay tại sao lại đến đây." Ý Thấm Nhã nói chính "nhân tính". Cô cảm giác được Áo đen này đối với con người không có ác ý, cũng giống như cái câu nói trước khi cắt tay cô, Áo đen không phải là một kẻ hung tàn.

"Ta đến cám ơn cô. Vì ngày hôm đó." Đơn giản một câu, nhưng nàng biết cô gái trước mặt có thể hiểu được.

"Không cần cảm ơn tôi, là Y Nặc Mễ đã cứu cô. Nhưng cô nói cho tôi biết, các cô vì sao phải mạo hiểm giết tôi để chọc giận Y Nặc Mễ, còn có gã đàn ông kia, hắn vì sao lại đuổi giết các cô?"

"... Thì ra ngươi vẫn còn chưa biết." Thân hình áo đen hòa với bóng trăng trong đêm, có một cảm giác rất cô độc: "Bởi vì máu của ngươi, phi thường trân quý. Không, có thể nói là thứ duy nhất trên thế giới. Thánh Linh chi huyết, có thể khôi phục được linh huyết truyền thừa của tổ tiên. Cũng có nghĩa là nếu có được Thánh linh chi huyết, có thể giúpHuyết tộc đạt được linh lực bằng với tổ tiên. Chúng ta không còn cách nào khác, nhất định phải có được máu của ngươi, mới có thể trở nên cường đại."

"Là vì người đuổi giết hai cô?" Thấm Nhã hỏi.

"Đúng vậy. Người kia chính là huyết thống gia truyền của gia tộc phương Tây, hơn nữa thân phận rất cao, là huyết thống của gia tộc tổ tiên thời Ngũ đại, thập phần cường đại. Hắn ban đầu bị phong ấn, vài thập niên gần đây mới tỉnh lại. Sau đó liền liên tục.... đuổi giết chúng ta đến tận nơi này, bởi vì Tiêu Quân.... Tiêu Quân đã cướp đồ của hắn."

"Cô ta tên là Tiêu Quân... Vậy hai người..." Thấm Nhã có thể cảm giác được, Áo đen trước mặt đối với cô gái tên gọi Tiêu Quân có cảm giác rất sâu rất mãnh liệt... Yêu!

"Ah," Áo đen cười khổ, "Không có chúng ta. Từ trước đến giờ luôn luôn chỉ có ta."

Thấm Nhã im lặng không hỏi tiếp.

"Vì để báo đáp ngươi, ta sẽ không cướp máu của ngươi nữa. Nhưng chuyện ngươi có Thánh linh chi huyết sẽ rất nhanh có Huyết tộc khác biết được, hi vọng tiểu điện hạ có thể bảo vệ được ngươi. Tạm biệt." Áo đen xoay người chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã, ít nhất cô có thể nói cho tôi biết, cô tên là gì." Thấm Nhã xuống giường đứng bên cạnh cửa sổ, âm thanh bình tĩnh lại kiên định. Tịch nữ vương trước giờ chính là không cho phép người khác cự tuyệt yêu cầu của mình.

Áo đen cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thấm Nhã, lộ một vẻ thưởng thức: "Tiêu Quân nói không sai, nếu như năm đó ta có thể có được một nửa khí thế của ngươi, thì đã không đến nỗi như thế này. Tên nói cho ngươi biết không phải là không thể, chỉ là không nghĩ ngươi sẽ tin, hoặc là không kẻ nào nhớ được, ta tên Chu Duẫn Văn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play