Thấm Nhã trước giờ là người luôn say mê công việc, lúc nào cũng hứng thú với lĩnh vực của mình, chưa bao giờ cảm thấy một ngày làm việc lại mệt mỏi hay dài lê thê như một năm, làm việc hầu như ít khi để ý thời gian. Nhưng hai ngày nay mọi người đều nhìn ra bác sĩ Tịch có tâm sự, cô cũng biết mình hiện giờ trạng thái không tốt, cho nên hủy bỏ toàn bộ mọi ca phẫu thuật, chỉ để lại một vài ca bệnh khó cần đích thân kiểm tra, để giải thích với người nhà bệnh nhân, và cũng để có tư liệu cho việc nghiên cứu não bộ của cô.

Mặc dù trong phòng nghiên cứu rất yên tĩnh, Thấm Nhã vẫn cứ luôn thất thần.Lần này quả thật khiến hai trợ thủ của cô phải chịu khổ rồi, họ đi tới chỗ cô mà vẻ mặt muộn phiền không nói nên lời. Thấm Nhã không ngẩng đầu lên, âm thanh nhàn nhạt chất vấn: "Vẫn còn đang tiến hành kiểm tra, hai người sao lại tự tiện rời đi, nếu như người bệnh xảy ra chuyện gì thì sao."

Tề Bộ một tay nâng trán một tay chỉ vào màn hình kết nối: "Tịch lão đại, cô tự mà xem đi, cô quên tắt nguồn sáng của kính hiển vi, lúc bắt đầu thí nghiệm thì nguồn sáng đó đã bị cháy hỏng mất rồi, bây giờ căn bản không có tín hiệu gì, còn kiểm tra thế nào nữa?"

Thấm Nhã tập trung nhìn vào màn hình tới nỗi không nhận ra biểu đồ không có thay đổi gì, trong lòng bất an khiến cô phạm sai lầm. Đây là lần đầu tiên từ khi đi làm tới nay cô mắc lỗi nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, mày nhăn lại rất không hài lòng với bản thân mình.

Bác sĩ Tịch phạm sai lầm nhỏ, đây chính là chuyện lạ hiếm gặp, nếu là lúc thường Tề Bộ và Trần Tĩnh khẳng định sẽ bật cười. Nhưng nhìn trạng thái lúc này của bác sĩ Tịch thật không tốt, hai người ngược lại lại có chút lo lắng: "Bác sĩ Tịch, trong người cảm thấy khó chịu sao, có cần tan ca về nhà sớm nghỉ ngơi không?"

Thấm Nhã nhìn đồng hồ đeo tay rồi thở dài, cô biết lòng mình bây giờ rất không yên. Tối qua cô không hề chợp mắt, có lẽ do tiềm thức làm cô mất ngủ, cũng có thể do cô đang đợi động tĩnh của Y Nặc Mễ. Buổi tối là lúc tinh lực Y Nặc Mễ tràn đầy nhất, cho nên tiểu quỷ kia sẽ không chịu ngồi yên, trong đêm tìm đủ trò vui đùa, Thấm Nhã tới giờ cũng không biết rõ hành tung của nàng, cũng không biết nàng đang làm cái gì, Quỷ hút máu luôn thần thần bí bí, đối với ai cũng đều như vậy.

Bình thường Thấm Nhã thường mặc kệ, có thể là do sự hiểu lầm ngày hôm qua cho nên cô mới bắt đầu chú ý tới hành tung của Y Nặc Mễ. Tiểu quỷ này một đêm không về, đợi đến sáng, cũng không cảm giác sự tồn tại của nàng. Đúng vậy, cảm giác, tuy bình thường Thấm Nhã cũng không thường xuyên thấy Y Nặc Mễ, chỉ có lúc trăng tròn tên tiểu quỷ kia mới xuất hiện trong nhà cô bay tới bay lui đợi "đồ ăn", thế nhưng Thấm Nhã luôn cảm giác được nàng vẫn luôn loanh quanh đâu đó cạnh mình.

Không giống như bây giờ, cô cảm giác được nha đầu này đã hoàn toàn "biến mất". Thấm Nhã chạy xetheo dọc con đường ven rừng chạy đến tòa thành của nàng, Y Nặc Mễ và Orange cũng chưa có trở về lâu đài. Hiện giờ cô mới chính thức cảm thấy hành tung của Quỷ hút máu "thần bí" ra sao; đúng là trừ khi chính nàng tự xuất hiện, nếu không không ai có thể tìm được.

Lái xe chạy tới chạy lui mấy tiếng, đến khi về tới nhà cũng đã là đêm khuya. Thấm Nhã láixe vào gara, vừa mở cửa bước ra, liền lập tức cảm giác có gì đó khác thường. Trong bóng đêm có một cảm giác bị đè nén, một loại tà ác khí tức, cảm giác này ---

"Tiểu Mễ ---" Thấm Nhã quay đầu gọi tên Y Nặc Mễ, đột nhiên ngừng lại.

Trong bóng đêm hiện lên bóng người đứng sừng sững, mặc một trường bào màu đen, còn có mái tóc đen thật dài, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt, trăng đen hai màu làm cho người ta có cảm giác vừa đáng sợ lại vừa bị thu hút, đúng là người của Huyết tộc, là hai ả kia!

Thấm Nhã lập tức xoay người mở cửa xe muốn bước lại vào trong. Quả nhiên như Tiểu Mễ nói, Huyết tộc luôn hiếu chiến tranh giành không bao giờ từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian này không xuất hiện, có lẽ là vì Y Nặc Mễ lúc nào cũng kề bên mình.

Tay vừa chạm vào tay nắm, một cường lực liền chế trụ cô. Tuy trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn giữ tỉnh táo, lập tức lách người lui ba bước để tránh sự kiềm hãm. Thấm Nhã có thể dễ dàng thoát khỏi áp chế như vây, một là do cô nhanh nhẹn tỉnh táo hành động, hai là do cô gái áo đen không vội bắt cô, ả đứng yên dùng con người màu đỏ nhìn cô giống như đang nhìn một con mồi.

Huyết tộcchung quy đều xấu xa giống nhau,cũng như Y Nặc Mễ tên quỷ hút máu kia, luôn xấu xa đùa bỡn với con mồi, con mồi càng giãy dụa muốn bỏ trốn thì càng khiến nàng vui vẻ. Cái tên kia thường ngày giống như oan hồn quấn thân, chỉ hiểu lầm rồi mắng nàng vài cái đã chạy không thấy bóng dáng, cô mới không thừa nhận trong lòng mình có cảm giác gì khác thường. Cô chỉ là giận, giận cái tên Quỷ hút máu Y Nặc Mễ kia không có trách nhiệm, hai tên Huyết tộc nguy hiểm đã xuất hiện, thế nhưng Tiểu quỷ kia không biết đã chạy tới nơi nào.

Thấm Nhã nghĩ tới đây, thật sự là giận tới nỗi muốn lôi Y Nặc Mễ và hai tên Huyết tộc nguy hiểm này đánh cho một trận, lạnh lùng hướng cô gái áo đen nói: "Huyết tộc cũng giống con người luôn có những quy tắc riêng, các cô không sợ bị tổ tiên trừng phạt ư? Hơn nữa đây là khu vực đã có chủ, các cô tránh xa tôi ra một chút."

"Chậc chậc, không nghĩ tính tình lại hung dữ đến vậy. Có được "Huyết tộc chi mẫu Thánh linh chi huyết" thế nhưng sao không có tí mẫu tính ôn nhu chút nào vậy? Muốn dọa bọn ta ư? Xin lỗi nhé, cô dọa nhầm người rồi."Người nói là một cô gái mặc trường bào màu đỏ, tóc dài tới mắt cá chân, tướng mạo phi thường yêu mị.Ánh mắt như khói, ngữ điệu lười biếng mà âm tà, chậm rãi từ phía sau cô gái áo đen đi tới.

Thấm Nhã vô thức vuốt lên vòng cổ trước ngực mình. Con người luôn yếu đuối khi phải đối mặt với quỷ hút máu, hơn nữa hai tên này lại có âm mưu từ trước, mà cô cũng không có khả năng tự trốn thoát, cô phải tìm cách thôi.

Tên áo đỏ cũng nhìn thấy được động tác của cô, sắc mặt liền nhanh chóng thay đổi. Dù sao bọn chúng cũng là người của huyết tộc, cho nên đối với người kế thừa vẫn luôn có sự sùng bái nhất định. Dù sao ả cũng đã từng nếm qua đau khổ, cô ta đang đeo Hoàng đế đích Huyết Linh Nha ( răng của huyết thống hoàng đế). Áo đen cảm nhận được e sợ của áo đỏ, nhẹ nhàng đưa tay xoa lấy lưng nàng.

Một người vuốt ve xoa lưng một người, đây là một hành động rất ám muội, nhìn như đang an ủi bình thường, nhưng thật ra là mở rộng vòng tay làm đem người kia vào một cái ôm, mượn sự trấn an mà che chở người kia trong lòng. Cũng không công khai tình cảm, ngược lại càng có ngụ ý mơ hồ.

Áo đen thấp giọng an ủi: "Tiểu Quân, đừng sợ. Lần này sẽ không triệu hồi được Điện hạ đến đâu."

Áo đỏ nghe xong sắc mặt trở lại tốt hơn, tiếng gầm từ trong cổ họng vang lên, đôi mắt cũng bắt đầu ánh lên những tia đỏ máu, nhe răng nanh hướng về phía Thấm Nhã ---

Mọi chuyện lúc này như ngàn cân treo sợi tóc thì trong gara trống trải bỗng truyền đến một tiếng hô:"Đừng nhúc nhích! Không ta sẽ nổ súng!"

"Lý cảnh quan?Đừng tới đây, anh mau chạy đi."Thấm Nhã nhíu mày. Thêm một người ngược lại không làm cho Thấm Nhã thấy nhẹ nhõm, trái lại đối với bản tính khát máu của Quỷ hút máu, thì cho dù có 10 Lý Cường đến, cũng chỉ sợ là thêm 10 cái "đồ ăn" mà thôi.

"Tịch, cô đừng sợ!Hai người các ngươi, giơ tay lên, nếu không tôi sẽ bắn!" Lý Cường một bên hô to, một bên giương súng đến gần. Hắn hiện giờ đang đứng ngay sau lưng hai quỷ hút máu kia, ở một vị trí vô cùng thuận lợi.

Áo đỏ cười một cái khinh thường, biểu lộ vô cùng tà ác.Nhưng khi ả vừa quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi. Liền chút mừng rỡ, liền chút tựa hồ có vô hạn bi thương, lúc đầu nhìn như rất kích động, sau đó lại giống như muốn chạy trốn, chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng biểu hiện trên mặt biến hóa bất định, cũng không biết là đang khóc hay đang cười. Chỉ nhẹ nhàng một câu: "Ngươi... là ngươi.... đúng là ngươi..."

Lý Cường cũng giống như mê muội nhìn chằm chằm cô gái kia, trong cổ họng vang lên một tiếng "khanh khách", không thể nói nên lời, súng trong tay cũng bất giác buông xuống.

Chỉ vài giây mà sự tình biến đổi không ngờ, làm cho nội tâm của cả bốn chấn động không ngừng. Áo đen nhanh chóng xuất quỷ nhập thần vọt đến bên người Thấm Nhã, một tay chế trụ eo của Thấm Nhã, một tay chặn áo đỏ lại, chỉ thấy một đạo bóng đen trước mắt liền biến mất không chút bóng dáng.

Trong bãi đổ xe tối đen, giống như chưa từng có bóng dáng của ba người kia, chỉ còn lại một mình Lý Cường bị bóng đèn trên trần làm tỏa ra mấy cái bóng.

==============

Thấm Nhã không biết mình mất đi ý thức lúc nào. Chỉ đến khi tỉnh lại, cô mới thấy mình bị trói trên một cái ghế bành, tay chân đều bị cột chặt vào thành ghế. Hai tên huyết tộc kia giờ đang đứng trước mặt cô.

"Các cô muốn gì?" Giọng nói vẫn lạnh băng, bình tĩnh, không giống như người đang rơi vào thế bị động.

"Ha ha, ngươi không phải muốn biết vì sao ta dám đối đầu nàng ư?" Áo đò cười mỉa: "Huyết thống của chúng ta không giống, nên ta tự nhiên không thuần phục nàng."

Diện mạo của hai ả Huyết tộc này rõ là là người phương Đông, nhưng lại không cùng huyết thống với Y Nặc Mễ, vì sao, Thấm Nhã yên lặng suy nghĩ. Hơn nữa hai người này vì cái sao lại muốn bắt cô, không phải tất cả con người đối với Quỷ hút máu đều là đồ ăn sao, tại sao phải vì cướp đoạt cô mà đắc tội với Y Nặc Mễ, chủ nhân của vùng đất này? Chẳng lẽ như lời Y Nặc Mễnói , là vì người của Huyết tộc có tính tranh đấu cao?

"Tại sao lại là tôi?"

Biểu hiện của áo đỏ lúc này liền nghiêm túc âm trầm: "Người có được Thánh linh chi huyết sẽ không bị Huyết tộc thôi miên, buồn cười là cái tên tiểu điện hạ kia biết rõ sự tồn tại của ngươi, lại không biết giá trị thực sự của ngươi. Tại sao lại là ngươi? Hiển nhiên tiểu điện hạ đã kể không ít chuyện của huyết tộc cho ngươi, nhưng không kể về chuyện Thánh linh chi huyết... Hôm nay, chỉ cần ta có được tất cả máu của ngươi... thì Huyết tộc huyết thống thuần túy nhất sẽ được khôi phục như thời thượng cổ. Sức mạnh của ta, cũng sẽ được các vị tổ tiên tăng lên, ta đây sẽ không còn phải sợ bất cứ kẻ nào."

"Cô muốn máu của tôi."Hơn nữa là toàn bộ. Thấm Nhã cuối cùng cũng sáng tỏ, thì ra máu của cô có công dụng như thế. Nhưng hình như hai ả quỷ hút máu này không hút được máu của cô, Thấm Nhã cúi đầu nhìn xuống cái vòng trên cổ mình: "Các cô sẽ không hút được máu của tôi."

Răng của Tiểu Mễ... Bề ngoài giống như không có chút công dụng gì, nhưng lần trước lúc hai ả quỷ hút máu này muốn hút máu mình thì giống như bị một sức mạnh nào đó làm bị thương, có lẽ chính là như vậy. Cái tiểu quỷ đơn thuần Y Nặc Mễ kia... đem bảo bối của nàng đưa cho mình, kia nghĩ lại cái tên tiểu quỷ hút máu ngốc nghếch chắc cũng không biết tác dụng của "Nặc Mễ chi răng" là như vậy.

"Bọn ta không cần hút máu của người." Áo đen đi tới, âm thanh trầm thấp: "Chỉ cần tránh vật kia... muốn có máu... có rất nhiều cách đơn giản."

Ả vừa nói, lấy ra một con dao găm hình dáng cổ xưa.

Thấm Nhã ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.Áo đen biểu lộ cực kỳ lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt của nàng... trong nháy mắt hiện lên một chút mềm mỏng, cũng có chút áy náy. Ả cúi người, lúc kề bên tai Thấm Nhã liền nhẹ nhàng nói một câu: "Thực xin lỗi... đừng trách tôi..."

Lời vừa ra, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng xẹt qua cổ tay của Thấm Nhã, máu đỏ tươi, chậm rãi tuôn ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play