Cũng không thể nói cho tỷ ấy là mình ở trong cốt truyện biết được đi...

Giống như biết cô không giải đáp được, ở bên ngoài bình phong chợt truyền đến một tiếng cười khẽ: "Chuyện danh y Lê Huyền ở hoàng thành vô cớ mất tích bổn vương đã sớm nghe thấy, vẫn luôn điều tra."

"Đại quận chúa đừng lo, kết quả điều tra trước mắt xác thực là Lê Huyền vẫn còn sống, bổn vương cũng sẽ mau chóng tra ra chỗ của hắn."

"Chuyện này..."

Hạng Tình nghe vậy hơi bối rối.

Nhưng giây sau trên miệng lại nở nụ cười, quay người lại hướng tới bóng dáng cao lớn sau bình phong quỳ rạp xuống, cúi đầu tạ ơn: "Đa tạ vương gia tương trợ."

Vũ Văn Dận cười vài tiếng, phất tay áo xoay người: "Sắc trời không còn sớm, mang nàng trở về đi."

Dứt lời, liền cũng với Thanh Phong, Minh Nguyệt rời đi.

Hạng Tình đứng bất động hồi lâu, sau đó đột nhiên nhìn sang phía Hạng Tinh còn đang thất thần.

Nắm lấy hai tay cô, vẻ mặt phức tạp, không xác định mở miệng: "Vương gia hắn có phải đã làm gì muội hay không? Tại sao bỗng nhiên phụ thân lại muốn gả muội cho Dận Vương phủ."

Cho dù mình đã biết phụ thân cùng Dận Vương có quan hệ hợp tác, nhưng nàng cảm nhận được sự nguy hiểm trên người nam nhân này.

Càng đừng nói đến Dận Vương phủ kia, đó chính là đầm rồng hang hổ nổi tiếng khắp kinh thành!

Phụ thân thương yêu muội muội như vậy tại sao có thể đáp ứng gả muội ấy vào đó cơ chứ!

"Không... Hắn không làm gì muội cả."

Hạng Tinh lắc đầu, ánh mắt đột nhiên lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, cười nói: "Là Tinh Nhi muốn gả, đầu bếp của Hoàng thúc tỷ tỷ thực sự nấu ăn rất ngon."

Buổi sáng có vịt nướng, buổi tối thì có gà nướng lá sen, cho dù có phải lên núi xuống biển thì cũng nhất định phải gả.

"....."

Nhìn muội muội vẻ mặt si mê, Hạng Tình khóc không ra nước mắt.

Trời ạ, muội ấy chỉ vì đồ ăn mà bị lừa gạt.

Muội muội ngốc!

.......

Phong ba qua đi, Hạng gia lại khôi phục an bình ngày xưa.

Từ lúc đáp ứng sẽ gả cho Vũ Văn Dận, Hạng Tinh mỗi ngày đều được ăn mỹ thực của Dận Vương phủ đưa tới.

Hôm nay sủi cảo nhân tôm, ngày mai là bánh bao nhân thịt, ngày kia là bánh mật ong...

Hạng Tinh ăn đến vui vẻ vô cùng.

Vũ Văn Dận bên kia nói muốn cưới cô vào phủ, nhưng thật ra lại chậm chạp không có động tĩnh.

Dù sao Hạng gia cũng là một cái bánh thơm ngon, trừ bỏ Vũ Văn Hoằng thì đám ngoại thích cùng tông tộc đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cho dù là vị tiểu quận chúa ngu dại kia cũng không ngoại lệ.

Cho nên dùng xương bánh chè có thể đoán được rằng Vũ Văn Dận không có khả năng ngay lập tức thỉnh chỉ tứ hôn.

Hạng Tinh lại cảm thấy không quan trọng.

Dù sao cô hiện tại cũng đã được ăn ngon, cho nên liền tùy thuộc vào Vũ Văn Dận.

.....

Nhưng mà chuyện sinh hoạt ở cổ đại này, so với trong tưởng tượng của cô còn chán hơn nhiều.

Rốt cuộc đến một ngày Hạng Tinh đã chịu không nổi.

Cô quyết định ở trong phủ tìm cái góc không người, lén lút rèn luyện võ công đã lâu không dùng tới.

Trong thế giới mà võ công, nội lực tung bay đầy trời này, nói không chừng ngày nào đó sẽ có tác dụng.

Kết quả, trong một lần khi Thanh Phong đưa điểm tâm, Hạng Tinh móc ra thanh đao mới trộm được, kề lên cổ Thanh Phong.

"Thanh Phong ca ca, kiếm cho Tinh Nhi một bộ y phục tốt để luyện võ được không?"

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play