Chương 27: Suỵt, cô ấy đang ngủ.

*Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ nhé ❤️ヽ(*^ω^*)ノ

Editor: @phuongchuchoe
Beta-er: @unkimhana

Kỷ Khanh Khanh chưa từng được người khác ôm kiểu công chúa như vậy. Cứ như thế mà trước mặt bao người bị Lục Lệ Hành bế rời khỏi đây, cô rất sợ hãi và cả kích động.

Lòng bàn tay dày rộng mạnh mẽ kia đặt ở eo cô và nơi đầu gối, ôm cô thật chặt. Kỷ Khanh Khanh nghe thấy tiếng đập trái tim của mình không thể khống chế được trong lồng ngực.

Có một luồng cảm giác không tên bay thẳng đến trán, tựa như uống say, rất chóng mặt. Ưm, so với chocolate khi nãy cô mới ăn còn ngọt hơn.

Mười hai giờ, ánh nắng rất dễ chịu.

Ánh dương chói mắt hạ trên hàng mi dài và dày của Lục Lệ Hành để lại bóng hình mơ hồ. Kỷ Khanh Khanh híp hai mắt lại, nhìn góc nghiêng bên gò má của Lục Lệ Hành không thể bắt bẻ. Cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng, nghe tiếng hít thở đều đều của anh.

"Anh... Anh để tôi xuống đi."

Lục Lệ Hành không để ý tới cô.

Gương mặt Kỷ Khanh Khanh lại đỏ bừng, bụng dưới lại ẩn ẩn căng tức. Vừa rồi tập trung tinh thần ở studio ghi hình, thần kinh căng thẳng sau đó dần dần buông lỏng xuống. Mệt mỏi quá đi mất!

Cô đem đầu mình đặt lên bờ vai của Lục Lệ Hành, cả người trực tiếp cuộn tròn vào trong ngực Lục Lệ Hành. Cô bỏ cuộc việc kháng cự, cũng không còn sức lực nào để mà náo loạn nữa.

Xe đậu ở ngoài cửa, tài xế Tiểu Trương thấy Lục Lệ Hành bế Kỷ Khanh Khanh bước ra, mỉm cười mở cửa xe.

Kỷ Khanh Khanh đấm đấm vào ngực Lục Lệ Hành, "Bây giờ có thể thả tôi xuống được chưa?"

Lục Lệ Hành rũ mi nhìn cô. Tuy cô trang điểm nhưng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ đỏ ửng trên gương mặt cô. Ánh mắt mơ màng không tập trung, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Lục Lệ Hành nhướn mày, thả người xuống.

Tần Việt và mấy trợ lý phía sau chạy đến, Kỷ Khanh Khanh vội vàng chui vào trong xe.

"Lục tổng, đây là túi của Kỷ tiểu thư."

Lục Lệ Hành nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Ngày mai cô ấy có lịch làm việc nào không?"

Tần Việt suy nghĩ, "Sáng mai không có, nhưng buổi chiều còn có hoạt động cần cô ấy có mặt."

"Trong bảy ngày này đừng sắp xếp bất cứ công việc nào cho cô ấy. Nếu có người hỏi, cứ giải thích là tôi nói."

Tần Việt sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức đáp ứng, "Vâng."

Lục Lệ Hành lên xe, Kỷ Khanh Khanh nhìn mọi người ngoài cửa sổ, hỏi: "Anh khi nãy đã nói gì với bọn họ vậy?"

"Không có gì." Anh nhìn bụng của Kỷ Khanh Khanh một chút, "Bụng còn đau không?"

Kỷ Khanh Khanh nghe vậy che lại bụng nhỏ, nhẹ gật đầu, "Còn một chút, nhưng mà đã ổn hơn rồi, không phải rất rất đau nữa. Có lẽ dược hiệu của thuốc giảm đau còn chưa tác dụng hết."

Đường xá gập ghềnh, Lục Lệ Hành nhìn cô tựa vào ghế sau. Đầu cô lắc lư theo chiếc xe, hai tay ôm lấy bụng mình, nhíu mày thật chặt. Anh cảm giác cô có vẻ không được ổn cho lắm.

Anh phân phó cho tài xế lái chậm lại, sau đó nói với Kỷ Khanh Khanh, "Cô lại đây."

Kỷ Khanh Khanh nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

"Tôi nghe nói, bụng dưới được ủ ấm có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút."

Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi, lẩm bẩm nói: "Nhưng bây giờ cũng không có túi chườm nóng."

Lục Lệ Hành nói tài xế Tiểu Trương của mình đi mua một túi chườm nóng. Một tay nắm lấy bờ vai của Kỷ Khanh Khanh, để đầu của cô tựa lên bả vai của mình, một tay khác đặt túi chườm lên bụng của cô.

Hai tay của Kỷ Khanh Khanh vẫn còn ôm lấy bụng, mu bàn tay cảm nhận được nhiệt độ từ túi chườm nóng truyền đến, không khỏi mở mắt, "Anh chuẩn bị lúc nào vậy?"

"Mới vừa rồi."

Nhiệt độ thời tiết cuối cùng dần dần hạ xuống, ban đêm chưa đến 10 độ. Kỷ Khanh Khanh bất kể ngày hay đêm, tay chân đều thường xuyên lạnh buốt.

Bây giờ hai bàn tay lạnh lẽo được túi chườm nóng đặt lên, trong nháy mắt ấm lại, thật sự rất thoải mái.

"Chocolate ăn ngon không?"

((¬_¬)

Lời còn chưa dứt, Kỷ Khanh Khanh bắt đầu nhớ lại dư vị của chocolate. Đầu lưỡi hơi liếm liếm, dư vị đọng lại, rất ngọt.

"Ngọt."

Lục Lệ Hành nhắm hai mắt lại, đồng tử tối đen hiện lên biểu tình vui vẻ của Kỷ Khanh Khanh.

"Cô và Lộ Diêu... Trước đó đã từng hợp tác cùng nhau à?"

Kỷ Khanh Khanh trong đầu tìm tòi ký ức của nguyên chủ tất cả minh tinh từng hợp tác chung với cô, nhưng Lộ Diêu đúng là lần đầu hợp tác, lắc đầu, "Không có, đây là lần đầu tiên."

Lục Lệ Hành nhớ tới khi nãy trong studio hình ảnh Kỷ Khanh Khanh thuần thục không hề bối rối chút nào đưa chocolate cho Lộ Diêu. Trước mắt lại hiện lên cảnh cô sau lưng Lộ Diêu bịt mắt lại nhưng bị Lộ Diêu phát hiện kéo xuống ôm vào lòng, mày không khỏi nhíu lại thật chặt.

Phối hợp tốt đến thế, động tác nước chảy mây trôi không chút nào ngập ngừng. Thế mà lại là lần đầu tiên ư? Có đáng để tin không?!

"Tôi đã xin phép giùm cô nghỉ bảy ngày. Bảy ngày này cô nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Kỷ Khanh Khanh giật mình, "Bảy ngày? Sao lại nghỉ đến tận bảy ngày?"

"Không phải thân thể của cô không khoẻ sao?"

Kỷ Khanh Khanh giải thích với anh, "Bình thường chỉ có ngày đầu tiên sẽ hơi nghiêm trọng một chút, mấy ngày sau nếu không nhiễm nước lạnh thì không có vấn đề gì. Nếu như sau này mỗi tháng tôi đều nghỉ đến 7 ngày, người khác sẽ có ý kiến đó."

"Bọn họ nếu có bất cứ ý kiến nào, có thể đến tìm tôi."

Kỷ Khanh Khanh khoé môi giật giật.

Được rồi, anh là boss, anh là lớn nhất, ai cũng không dám cãi lại anh!

Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp, hai người đều bị ngã về phía trước, túi chườm nóng trên bụng như muốn trượt xuống đất. Lục Lệ Hành nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ Kỷ Khanh Khanh một tay chụp lấy túi chườm nóng.

Nhưng cũng trong nháy mắt ấy, túi chườm nóng bên tay Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên muốn rơi xuống, cô lập tức vươn tay giữ lấy.

Nhưng túi chườm nóng còn chưa bắt được, mu bàn tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy.

Là tay của Lục Lệ Hành.

Lòng bàn tay Lục Lệ Hành dày rộng, bao trùm lấy mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Thật kỳ lạ, rõ ràng bàn tay đã được túi chườm ủ ấm lâu như vậy, độ ấm trên tay đã tăng lên. Nhưng cô cảm thấy lòng bàn tay của Lục Lệ Hành còn nóng hơn cả mình, chạm đến mu bàn tay cô, bỏng đến mức cô cả kinh. Cô vô thức muốn rút tay ra khỏi bàn tay anh.

Thế là tay kia của Lục Lệ Hành không bắt được túi chườm nóng, cũng không thể bắt lấy tay Kỷ Khanh Khanh. Chụp hụt... Cái tay rơi lên bụng Kỷ Khanh Khanh.

Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền đến bụng nhỏ.

Tim Kỷ Khanh Khanh nhảy lên. Hai tay theo phản xạ ôm lấy bụng, nhưng lần ôm này, lại trực tiếp ôm luôn cả bàn tay Lục Lệ Hành vào. Lòng bàn tay của Lục Lệ Hành càng dán sát vào bụng cô hơn.

"..."

Tình huống này là như thế nào đây?

Kỷ Khanh Khanh tay đặt trên mu bàn tay của Lục Lệ Hành, lòng bàn tay của Lục Lệ Hành đặt trên bụng cô.

Trong đầu Kỷ Khanh Khanh 'ong' một tiếng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Huyết dịch trong người chạy thẳng lên đại não, làm cô hoảng sợ đến mức quên luôn cả việc hô hấp.

Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn Lục Lệ Hành, đang nghĩ đến, hắn ta đang làm gì thế!

Lục Lệ Hành cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn cô, đang nghĩ đến, thật mềm.

Vùng bụng của con gái, sao lại mềm như vậy nhỉ?

Kỷ Khanh Khanh cảm thấy mặt mình đột nhiên trở nên nóng rực, "Anh buông tay."

"Cô trước tiên thả tay mình ra đi."

Kỷ Khanh Khanh cúi đầu xuống, đã thấy hai tay mình giao nhau, đặt trên mu bàn tay của Lục Lệ Hành.

Giật nảy mình, buông lỏng tay ra.

Lục Lệ Hành dời tay khỏi bụng cô, khom người nhặt túi chườm nóng lên, đặt lên bụng cô.

Kỷ Khanh Khanh lần này đã rút kinh nghiệm, ôm túi chườm nóng dịch ra khỏi người Lục Lệ Hành ngồi phía bên kia cửa sổ. Nhịp tim không thể nào kiềm chế được, nó cứ đập nhanh như sấm sét nổ đùng đoàng trên bầu trời mây mù mịt. Cô giấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng lên, giả vờ như nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng chỉ vừa nhắm mắt lại, cô đã nhớ đến xúc cảm trên bụng bị bàn tay của Lục Lệ Hành chạm phải. Sau đó cô hoảng hốt nhận ra, bàn tay kia so với túi chườm nóng trong bụng cô, còn dễ chịu hơn.

Cô vụng trộm mở hé hai mắt ra, nhìn qua cửa sổ phản chiếu lại thân ảnh của Lục Lệ Hành. Chỉ thấy anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không rõ được biểu tình trên mặt anh.

Cô ôm lấy túi chườm nóng Lục Lệ Hành đã chuẩn bị cho cô. Đầu lưỡi khua trong miệng, lại nếm được vị ngọt còn ngọt hơn cả Chocolate cô đã ăn ở studio.

Ngọt đến nỗi bụng dưới đang đau nhói cũng trở nên không còn cảm giác nữa.

Khanh Khanh, vừa rồi mi có hóp bụng lại không?

Hình như là không có...

Kỷ Khanh Khanh hít sâu vào, vùng bụng bằng phẳng, không sờ được một chút thịt thừa nào.

Một giây sau lại nặng nề thở ra, tay lặng lẽ sờ sờ lên bụng, chạm vào vùng thịt mềm mại.

Nhất định khi nãy Lục Lệ Hành đã chạm đến thịt của mình!

Kỷ Khanh Khanh vuốt vuốt phần thịt trên bụng, xấu hổ đến nỗi phẫn nộ, cô hận không thể đập đầu tự vẫn mất.

Vì sao khi nãy mi không hóp bụng lại đi!

Kỷ Khanh Khanh đến nỗi không có dũng khí nhìn thân ảnh của Lục Lệ Hành phản chiếu trên cửa sổ. Cô cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, ép mình phải tỉnh táo!

Chiếc xe chậm chạp chạy về phía trước.

Lục Lệ Hành xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh nghiêng đầu ngủ, khoé miệng phát hoạ ra một nụ cười cong cong.

~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP+20, HP hiện tại là 34 tiếng."

Lục Lệ Hành phân phó cho tài xế chạy chậm lại, một tiếng sau tài xế Tiểu Trương cuối cùng cũng đã đến biệt thự của Lục gia.

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Lục Lệ Hành đưa mắt nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh đã nghiêng đầu tựa vào cửa sổ ngủ. Anh đẩy cửa xe ra bước xuống, lại vòng qua phía bên kia, nhẹ nhàng mở cửa nơi Kỷ Khanh Khanh ngồi, khom người xuống, hai tay cẩn thận từng ly từng tí một ôm lấy cô.

"Tiên sinh..."

"Suỵt, cô ấy đang ngủ."

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play