Một, giảm béo

Sau một năm xa nhà, Đàm Thanh Ninh hoảng sợ phát hiện ra một sự thật.

—- cô béo lên 4 cân.

Thanh Ninh vốn là người có thể chất ăn không béo, hơn nữa khung xương nhỏ, từ trước đến nay trong mắt mọi người cô là người gầy.

Ỷ vào việc đó, ngày bình thường cô ít khi chú ý đến cân nặng của mình, trà sữa hay gì đấy chưa bao giờ ăn kiêng.

Nhưng bây giờ thì không được, tháng sáu bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ, áo cưới và lễ phục đã làm dựa theo số đo lúc trước khi mình gầy.

Đàm Thanh Ninh thử tưởng tượng đến cảnh bởi vì mình quá béo nên không mặc vừa váy cưới, cả người run bần bật.

Đúng là ác mộng!!

“Em phải giảm béo!” Đàm Thanh Ninh lê dép đến thư phòng, tìm được Bạch Tân Hàn trịnh trọng nói.

Bạch Tân Hàn nhíu mày: “Em đâu có mập.”

“Béo!” Đàm Thanh Ninh nặng nề chỉ xuống phía dưới, “Sáng ngày mai, em đi bộ đến bệnh viện, anh không cần phải đưa em đi.”

Chỗ bọ họ ở cách bệnh viện không xa, chỉ cần đi hai ba trạm xe buýt là đến, đi qua đi lại đúng lúc tập thể dục luôn.

Bạch Tân Hàn giơ tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hai tay tiếp tục thao tác trên máy tính.

Anh đặt cằm lên vai Thanh Ninh, mấy sợi râu vừa cứng vừa ngắn chọc vào cổ cô.

Thanh Ninh hơi buồn buồn rụt rụt cổ.

“Đừng động đậy.” Bạch Tân Hàn thấp giọng nói, động tác trên tay không ngừng.

Thanh Ninh đành phải ngồi ngoan ngoãn nhìn, nhàm chán nhạt nhẽo ngồi nhìn anh làm việc, giống như con rối hình người lớn.

Ngồi không được bao lâu, cô cảm giác chỗ nào đó của mình phát đau, chân tê rần.

“Anh đang bận à? Em chỉ muốn nói một tiếng cho anh biết.” Thanh Ninh nói nhỏ, sợ quấy rầy đến anh làm việc.

“Xong rồi.” Bên tai truyền đến tiếng nói.

Cùng lúc đó, Bạch Tân Hàn khép máy tính.

“Bây giờ em có thể vận động.” Anh dựa lưng vào ghế, giọng nói hơi khàn.

Thanh Ninh sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

Đối diện với đôi mắt đó, Thanh Ninh đã hiểu trong nháy mắt, trên mặt bốc lên hơi nóng.

“Vậy anh có thể cam đoan sẽ ngồi im không?” Nhớ đến lần trước được một lần trải qua ‘chạy cự li dài’, Thanh Ninh hỏi lại.

Bạch Tân Hàn nhướn đôi lông mày, tự hỏi rất lâu, thất bại mà thở dài: “Không thể.”

Thể lực của cô quá kém, động vài cái đã lầm bầm đòi muốn nghỉ ngơi. Không phải nằm úp sấp xuống dưới thì là không chịu động, chậm như rùa. Còn anh giống như bị treo lơ lửng, quả thực là tự mình chịu khổ.

“Cho nên phương pháp này không khả thi.” Thanh Ninh vui vẻ rạo rực cười ra tiếng.

Mắt thấy vẻ mặt cô hiện rõ ‘Là anh không được chứ không phải em không được’, sắc mặt Bạch Tân Hàn tối sầm xuống.

Anh ôm cô vào trong ngực, lập tức đi về phòng ngủ.

Thanh Ninh sợ hãi kêu ra tiếng ôm cổ anh, “Làm gì đấy?”

“Cho bác sĩ Đàm kiểm tra thân thể.” Vẻ mặt Bạch Tân Hàn tự nhiên nói.

Kiểm tra thân thể gì cơ ….

Thanh Ninh cắn cắn lỗ tai anh, căm giận bất mãn: “Lại bắt nạt em!”

“Ừm.” Bạch Tân Hàn mặt không đổi sắc thừa nhận, nâng cằm bắt đầu hôn môi cô, “Còn bắt nạt rất lâu.”

Hai, đi leo núi

Vì để giảm béo, trừ bỏ việc đi bộ đi làm và giảm ăn mấy đồ ăn ngoài, Thanh Ninh tự lập ra cho mình một kế hoạch đi leo núi.

Kế hoạch của cô là mỗi tuần sẽ đến núi Lạc Hà ở thành phố A leo, vừa hít thở không khí trong lành vừa rèn luyện sức khỏe, đúng là có rất nhiều lợi ích.

Sau khi Bạch Tân Hàn nghe xong, anh bắt buộc phải nhận trách nhiệm đưa cô đi.

Sáng thứ bảy, Bạch Tân Hàn lái xe chở Đàm Thanh Ninh đến núi Lạc Hà.

Núi Lạc Hà nằm ở thành phố A, độ cao so với mặt nước biển là 500m, phong cảnh rất đẹp, hằng ngày sẽ có người đến nơi này để leo núi tập thể dục, sinh viên của các trường đại học trong thành phố A thường hay đến núi Lạc Hà tổ chức các hoạt động theo câu lạc bộ.

Lúc hai người đến còn rất sớm, người đã đến núi không ít, đa số là người già, người trung niên trong thành phố.

Tiết trời đầu xuân, thời tiết sáng sớm có chút lạnh, những người già có thể leo núi chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản, hình như không thấy lạnh tý nào.

Thanh Ninh cúi đầu nhìn mình mặc thêm lớp áo khoác, âm thầm xấu hổ.

Trái lại Bạch Tân Hàn, trên người mặc bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, trên lưng đeo ba lô màu đen, tràn đầy tinh thần tuổi trẻ khỏe mạnh.

Dưới chân núi, Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao đồ sộ, nghi ngờ năng lực của bản thân.

Cô quay sang nhìn Bạch Tân Hàn, trong mắt có sự mê man và không chắc lắm.

“Anh thấy em có thể leo được lên đến nơi không?”

“Có thể.” Bạch Tân Hàn gật đầu, không hề nghi ngờ thực lực của cô.

Nếu Bạch Tân Hàn đã nói như vậy, không biết Thanh Ninh kiếm đâu ra sự tự tin, rất tin tưởng vào mình.

“Được! Hôm nay chúng ta sẽ đặt chân lên đỉnh núi! Ở trên đó toàn cảnh quan sát thành phố A.” Đàm Thanh Ninh ở dưới chân núi nói với tinh thần bất khuất mạnh mẽ, hứng trí bừng bừng bắt đầu.

Mỗi ngày, dòng người đến núi Lạc Hà rất lớn, vì núi không có đường nhỏ gập ghềnh hay dốc, tất cả đều là đường lớn bằng phẳng hoặc là bậc thang.

Nhưng tuy là vậy, Thanh Ninh đi trong chốc lát đã bắt đầu thở hồng hộc.

Cô cởi áo khoác, trên mặt hơi đỏ ửng.

“Chúng ta leo được bao nhiêu rồi? Còn một nửa thôi đúng không?” Cô kéo cánh tay Bạch Tân Hàn hỏi.

Bạch Tân Hàn lắc đầu, thuận tay cầm áo khoác của cô: “Mới đi được 1/4.”

“Cái gì?!” Thanh Ninh kêu rên, như sét đánh giữa trời quang.

“Có thể sắp được 1/3.” Bạch Tân Hàn bổ sung.

“Trời ạ, sao lại kém như vậy?”

Tốt xấu gì cô cũng là người đứng trong phòng phẫu thuật mấy giờ đồng hồ đó.

Bạch Tân Hàn buồn cười nhìn cô, đôi mắt dưới ánh mặt trời lóe ra ý cười, làm như nói: “Cái này chỉ em mới biết được?”

Đàm Thanh Ninh mím môi, cẩn thận nghĩ.

“Không đúng, chắc chắn do anh ảnh hưởng em.”

Cô dừng lại một chút, mặt nghiêm túc: “Sau này đêm trước ngày đi leo núi, chúng ta phải cấm hoạt động ban đêm.”

Bạch Tân Hàn bỗng dưng bị nghẹn, nhất thời không phản ứng lại.

Hình như Đàm Thanh Ninh đã tìm được điểm mấu chốt, vui vẻ tiếp tục leo lên trên.

“Cứ quyết định vậy đi!!” Cô vui vẻ ngân nga một bài hát rất được yêu thích trong thời gian gần đây.

Bạch Tân Hàn dừng lại, sau đó nhanh đuổi theo sau cô.

Tiếng hát lạc nhịp của cô cứ văng vẳng bên tai, Bạch Tân Hàn tức giận mở miệng nhắc nhở: “Lạc nhịp.”

Đàm Thanh Ninh dừng hát, quay sang anh làm mặt quỷ.

“Trước kia anh còn nói em hát dễ nghe mà.”

Bạch Tân Hàn: “….”

Thấy anh đờ người, Thanh Ninh vui tươi hớn hở cười rộ lên.

“Là bác sĩ Đàm phải không?” Phía sau truyền đến một giọng nói nữ.

Thanh Ninh nghe thấy quay đầu nhìn, nhìn thấy một đôi vợ chồng đang đẩy xe trẻ em đi lên núi.

Cô liếc mắt cái đã nhận ra, giọng nói nữ là một sản phụ trước đây đã từng sinh trong bệnh viện.

“Buổi sáng tốt lành!” Thanh Ninh đi qua chào hỏi, “Mang em bé ra ngoài đi dạo à.”

“Đúng vậy.” Cô ấy rất vui vẻ gật đầu, “Chúng tôi ở gần đây, hôm nay thời tiết đẹp nên mang bảo bảo ra ngoài chơi.”

“Cô gầy đi nhiều ghê.” Thanh Ninh không nhịn được khen ngợi.

Thanh Ninh rất ấn tượng với cô gái này vì trong lúc cô ấy mang thai bị tăng huyết áp và lượng đường trong máu cao, từ khi cô ấy có em bé luôn được chủ nhiệm Thẩm chịu trách nhiệm chăm sóc, Thanh Ninh đi theo cô giáo mấy lần ra ngoài kiểm tra sức khỏe nên gặp vài lần. Sau đó cô ấy phải nhập viện mổ đẻ sớm vào cuối thai kỳ, Thanh Ninh là người chịu trách nhiệm giường cô ấy.

Cô gái cười lên: “Đúng vậy, có thể dinh dưỡng được thành bé hấp thụ hết rồi.”

Cô chỉ chỉ bé con trong xe trẻ em.

Thanh Ninh cúi đầu, chỉ thấy miệng bé màu hồng nhạt, hai má mịn màng trắng nõn. Bé đang nhắm mắt, nằm ngủ say trong xe trẻ em màu xanh lam.

“Thật đáng yêu.” Cô nhỏ giọng khen ngợi.

“Phải cảm ơn cô và chủ nhiệm Thẩm.” Cô gái nói cảm ơn.

Thanh Ninh cười cười, đang muốn nói chuyện, trên vai có thêm một cánh tay.

Cô tiếp tục nói: “Đều là việc chúng tôi phải làm.”

Ánh mắt cô gái dừng trên người Bạch Tân Hàn, nói chuyện thêm mấy câu: “Cô đi cùng bạn trai đến leo núi à?”

Đàm Thanh Ninh định gật đầu, đột nhiên cảm nhận được lực đạo trên vai, lập tức sửa lại: “Là chồng tôi.”

Cô gái và chồng đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng quay lại sắc mặt như thường.

Cô gái cười cười: “Vậy hai người đi chơi đi, đoạn tiếp theo là bậc thang, chúng tôi không đi nữa.”

“Được.”

Hai người chào tạm biệt gia đình ba người, tiếp tục đi về phía trước.

“Anh có nhìn thấy bảo bảo vừa nãy không? Đáng yêu quá.” Thanh Ninh nhìn Bạch Tân Hàn, lông tơ nhỏ trên mặt do ánh mặt trời chiếu vào vàng óng ánh.

“Sau này anh muốn sinh con trai hay con gái? Để em xem xem có thể thực hiện được nguyện vọng của anh không.” Cô dịu dàng nói.

Bạch Tân Hàn nghĩ nghĩ: “Tùy đi, đều được.”

Anh nói thêm: “Chúng ta sinh muộn một chút.”

Sinh đứa nhỏ sẽ không còn thế giới riêng của hai người, anh không muốn sinh con sớm thế.

Đàm Thanh Ninh lè lưỡi: “Ai nói bây giờ sẽ sinh con cùng anh? Em còn chưa tốt nghiệp đâu.”

Cô ‘Hừ’ một tiếng, bước mấy bước kéo dài khoảng cách với Bạch Tân Hàn.

Phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng bài hát lạc nhịp, Bạch Tân Hàn nghe tiếng nhìn người.

Xa xa, ánh mặt trời vàng ánh đọng lại phía chân trời, ánh nắng vàng xuyên qua lớp lá xanh tươi xung quanh cây chiếu xuống đường núi.

Bóng dáng Thanh Ninh bước nhẹ bước chân, tóc đuôi ngựa đằng sau được ánh mặt trời nhuộm vàng, lắc lư theo bước chân cô.

Khóe miệng Bạch Tân Hàn hơi cong lên, bước chân nhanh hơn.

Còn muốn nguyện vọng nào khác nữa?

Cô không biết, nguyện vọng năm anh mười tám tuổi đã được thực hiện rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play