Sau khi vào học nghiên cứu sinh, Đàm Thanh Ninh bận rộn nhiều hơn lúc còn học chính quy.
Ban ngày cô phải làm việc trong khoa, thời gian đi học được sắp xếp vào buổi tối hoặc cuối tuần, có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
Giáo viên hướng dẫn của Thanh Ninh họ Thẩm, là chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện lớn thành phố A, kỹ năng dùng dao vừa chuẩn vừa đẹp.
Ở bệnh viện phụ thuộc đại học A, trừ những bệnh lý phức tạp đặc biệt, thì chủ nhiệm Thẩm chỉ mổ sản khoa ở trong phòng bệnh, ít nhất 4000 tệ một đêm. Rất nhiều sản phụ có ý định sinh mổ đều chọn nằm phòng bệnh của bệnh viện này bởi vì kỹ thuật mổ của chủ nhiệm Thẩm.
Thanh Ninh đi theo giáo viên vào phòng phẫu thuật mấy lần, cố gắng quan sát và và học hỏi kỹ thuật của cô, nhìn bà ấy làm phẫu thuật mở bụng quả là một loại thưởng thức mỹ cảnh.
Hôm nay như thường lệ Thanh Ninh đi theo chủ nhiệm Thẩm làm phẫu thuật, mổ đẻ cho một sản phụ mang thai đôi.
Trong thời gian chuẩn bị, người phụ nữ đang mang thai nằm trên bàn mổ, nhìn qua sắc mặt rất khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, bụng của tôi sau khi mổ có phải trở nên rất xấu không?”
Thanh Ninh cười nhẹ, nhẹ giọng an ủi: “Có chủ nhiệm Thẩm của chúng tôi mổ chính cô yên tâm, vết mổ sau này sẽ bình phục rất nhanh. Sau này sinh xong nếu cô cố gắng chăm sóc sức khỏe tốt, bụng sẽ từ từ quay lại như lúc đầu.”
Rất nhiều phụ nữ có thai mắc phải tâm trạng hồi hộp căng thẳng trước khi mổ, bác sĩ và y tá thường hay nói những lời động viện để cho thai phụ thả lỏng tâm trạng, Thanh Ninh không ngoại lệ.
Cô nói xong, y tá ở bên cạnh lập tức nói tiếp: “Nhìn cô sinh đôi tốt biết bao.”
Trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười nhẹ: “Đúng vậy, nếu là long phượng thai thì càng tốt.”
“Sẽ biết ngay thôi.” Thanh Ninh nhanh nhẹn nói.
Tấm vải màu xanh biếc dựng lên ngăn cản tầm mắt của bệnh nhân, ca phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Trong tử cung của phụ nữ mang thai đôi có nhiều nước ối và máu loãng, cuống rốn cũng tốt hơn người bình thường,
Bình thường ca có chủ nhiệm Thẩm mổ chính diễn ra rất nhanh, khi tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên, em bé đầu tiên đã ra ngoài.
“Cô đoán xem bảo bối là nam hay nữ?” Y tá mang cục cưng đến cho sản phụ xác nhận.
Cô ấy híp mắt nhìn, cong môi nói: “Là nam.”
“Đúng vậy, là anh trai.” Sau khi xác nhận xong, y tá ôm bé đến một bên tắm rửa sạch sẽ.
Trong quá trình đó, em bé không ngừng khóc.
“Bác sĩ, tôi thấy buồn nôn.” Sản phụ đột nhiên mở miệng.
Thanh Ninh đứng khá gần cô ấy nhìn sang, an ủi: “Không sao, cô muốn nôn thì nghiêng đầu sang một bên, nôn ra không việc gì.”
“Bé thứ hai chuẩn bị ra ngay đây, nhìn xem là em trai hay em gái nhé?”
Lời vừa nói xong không lâu, lại có tiếng khóc khác vang lên.
“Nhìn xem con trai hay con gái?” Y tá tiếp tục mang đến cho cô ấy nhìn.
“Bé gái.” Sản phụ cười ra tiếng.
“Long phượng thai, quá may mắn.” Chủ nhiệm Thẩm cũng vui mừng thay cô ấy.
Bây giờ có rất nhiều trường hợp sinh đôi, gần như mỗi ngày trong khoa sẽ có một cặp song thai được sinh ra. Nhưng gặp được long phượng thai, mọi người vẫn có cảm giác như trúng giải.
“Ồ, em gái khóc còn lớn tiếng hơn anh trai.” Y tá cười trêu chọc.
“Cô bé nhỏ đừng mạnh mẽ quá nhé, sau này phải để anh trai bảo vệ em gái.” Thanh Ninh nói tiếp đồng thời nhìn người đang nằm trên bàn mổ không còn muốn nôn.
Sản phụ vui mừng nhướn đuôi lông mày, hình như không thấy cảm giác buồn nôn đâu nữa.
Sau khi kết thúc ca mổ, y tá bế hai cục cưng đang ngủ đặt bên cạnh tay và dưới chân của sản phụ. Một lớn hai nhỏ được đẩy ra khỏi phòng mổ cùng lúc.
Thanh Ninh ở lại trong phòng mổ không nhịn được cảm thán: “Ca phẫu thuật đầu tiên của hôm nay là long phương thai, quá may mắn.”
“Hâm mộ à? Sau này mà sinh còn tìm thầy cô mổ cho, đảm bảo mọi việc xong xuôi ổn thỏa.” Y tá ở bên cạnh trêu ghẹo.
Thanh Ninh cười cười đang định nói chuyện, chủ nhiệm Thẩm ở bên cạnh đã mở miệng trước: “Con bé không cần tôi mổ chính, chắc chắn sẽ sinh ở Minh Nhân.”
“Minh Nhân hả?” Cô y tá kinh ngạc, xong nhanh chóng che giấu nó, “Khỏa sản ở Minh Nhân cũng tốt, ngoài đắt ra thì không có gì xấu.”
“Cô giáo, cô đừng mang con ra nói đùa nữa.” Thanh Ninh bất lực.
Cô không biết giáo viên của mình biết quan hệ giữa cô và Bạch Tân Hàn lúc nào, nhưng bà không vì mối quan hệ này mà nương tay với những yêu cầu đòi hỏi từ cô. Như lời bà ấy nói, cô mang thân phận này, càng phải nhận yêu cầu nghiêm khắc, để cô có trình độ chuyên môn chuyên nghiệp.
Thanh Ninh âm thầm đồng ý, trước ca phẫu thuật hôm nay, tối qua cô vừa phải trực đêm. Hơn nữa trước đó Bạch Tân Hàn đã đi công tác, tính ra mấy ngày rồi hai người chưa gặp nhau.
Chủ nhiệm Thẩm khẽ cười hai tiếng: “Được rồi, con biết hôm nay có đại diện bên Minh Nhân đến viện chúng ta thăm quan, học hỏi không?”
Thanh Ninh ngạc nhiên, mở to mắt: “Thật ạ? Vậy…..”
“Ai đến cô thì không biết, nghe nói là nhóm quản lý tập đoàn—–” Chủ nhiệm Thẩm hơi dừng lại, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Thanh Ninh, cười giục cô: “Được rồi, ca mổ tiếp theo không cần tham gia, cho phép con về văn phòng nghỉ ngơi.”
Khi Thanh Ninh đi ra phòng mổ, sản phụ tiếp theo đã chuẩn bị ở trước cửa phòng chờ.
Bệnh viện chính là như vậy, sản phụ tiếp theo sinh một. Khỏa sản bọn cô là như thế.
Mệt đúng là mệt thật, nhưng mỗi ngày cùng các gia đình khác nhau chào đón một sinh mệnh mới, là chuyện đáng giá và vui vẻ biết bao nhiêu.
Trong phòng trực ban, các bác sĩ đang nói chuyện hăng say.
Thanh Ninh vừa vào trong, âm thanh ồn ào đột nhiên biến mất, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.
Thanh Ninh ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Không có việc gì, có người mời đồ uống.” Bác sĩ Tô đứng gần cô cười cười nói.
Thanh Ninh trả lời đi về vị trí bàn của mình, phát hiện trên đó có thêm một ly bạch đào ô long. Nhìn bàn của những người khác, đa số cũng là nước uống.
Cùng là nghiên cứu sinh của đại học A giống Thanh Ninh, Lý Viên Viên có lòng tốt nói cho cô nghe: “Vừa mới có người đến đây, tặng cho mọi người rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt.”
“Bởi vì anh ta cầm một túi lớn đồ ăn vặt đủ loại đến đây nói mọi người tự chia nhau, nhưng chỉ định đưa cốc này cho cậu.” Lý Viên Viên cong môi, “Cái này không phải mang cho cậu thì gì?”
Thanh Ninh nhìn cốc trà trên bàn, nghĩ đến lời cô giáo nói, giật mình.
Cô lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo, bên trong quả nhiên có tin nhắn cô chưa đọc.
Là của Bạch Tân Hàn gửi: [Phẫu thuật xong đến lối thoát hiểm]
Nhìn thấy tin nhắn, tim Thanh Ninh đập thình thịch.
Dù sao đã mấy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.
Một suy đoán dần hình thành trong đầu….
Gặp sao?
Mang theo sự nghi ngờ và chờ mong, Thanh Ninh nhanh chóng đi đến cửa lối thoát hiểm.
Mới vừa đẩy cửa ra, cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm vào.
Thanh Ninh kêu nhỏ ra tiếng, rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc phả vào mặt, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhiệt tình và thâm thúy.
Mấy ngày không gặp, trong nháy mắt cô lập tức run rẩy khi nhìn vào nó.
“Tân Hàn…”
Thanh Ninh vừa mới nói được hai chữ, nụ hôn cực nóng bỏng ập đến, những lời còn lại được nuốt vào trong.
Hôn chưa được lâu Thanh Ninh đã đẩy người ra.
“Có camera.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Bạch Tân Hàn nhíu mày: “Anh nhìn rồi, chỗ này camera không đến.”
Thanh Ninh cười khúc khích ra tiếng: “Sao giống như kẻ trộm đi thăm dò địa hình xung quanh trước vậy?”
Cô kiễng mũi chân chủ động hôn Bạch Tân Hàn: “Chỗ này không tiện, đợi đến buổi tối em tan tầm.”
Bạch Tân Hàn cong cong môi, không tình nguyện đồng ý.
Nhìn thấy người rất lâu không gặp, trong lòng Thanh Ninh rất vui vẻ, khóe miệng cười mãi không hạ xuống.
“Đúng rồi, vừa nãy anh còn chưa nhìn người đã túm em vào. Nhỡ may nhầm người thì sao?”
“Anh nghe được tiếng bước chân của em.” Bạch Tân Hàn rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
Mấy năm nay, gần như ngày nào anh cũng ở cạnh và đưa đón cô, vì thế rất quen thuộc với tiếng bước chân đi của cô.
Bạch Tân Hàn không kìm được biểu cảm trên mặt mỉm cười, ngón tay ấm áp mơn trớn trên khóe miệng hơi giơ lên của cô, “Em nói sao thì vậy.”
Ngày nào miệng cũng như bôi mật, cái gì cũng khen được.
“Đồ uống và đồ ăn vặt trong khoa bọn em là anh mua à?” Đôi mắt Thanh Ninh cong cong, ngoài miệng nói không ngừng, “Em nghe cô giáo nói Minh Nhân đến bệnh viện thăm, anh là đại diện trong số đó phải không?”
Thấy Bạch Tân Hàn mặc tây trang đi giày da, Thanh Ninh càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Cô lôi kéo cánh tay anh, có chút lo lắng: “Anh vẫn còn nhiều việc phải làm đúng không? Đi ra ngoài lâu như vậy có tốt không —-?”
Ánh mắt Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm vào cô không rời, giờ phút này thật sự không nhịn được cúi đầu, giữ mặt cô lại hôn đôi môi đang lải nhải không ngừng kia.
“Đừng ầm ĩ.” Tiếng anh mơ hồ không rõ, “Em ầm ĩ ảnh hưởng đến việc anh nhìn bạn gái.”
Thanh Ninh:?????
Đúng là cả vú lấp miệng em.
Sau khi hôn, trên mặt Đàm Thanh Ninh nổi tầng đỏ ửng, trong ánh mắt nhìn anh có chút oán trách.
Lòng bàn tay Bạch Tân Hàn áp vào sau gáy cô, nhiệt độ không ngừng truyền ra từ vị trí tiếp xúc của hai người.
“Nhớ em.” Anh thấp giọng nói, giọng nói hơi khàn.
Bên tai Thanh Ninh tê rần, mềm lòng xuống, sắc mặt hoà hoãn lại.
“Được rồi, quay lại đi, tan làm anh đến đón em.” Bạch Tân Hàn mở miệng.
Đương nhiên chừng này thời gian đối với anh mà nói là không đủ, nhưng anh không dám làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Thanh Ninh, tránh để cô không vui.
Thanh Ninh gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được.”
Sau khi tan làm trên đường về nhà, Thanh Ninh trực ca đêm hôm qua không được ngủ, mơ mơ màng màng ngủ ở trên xe.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô chợt tỉnh giấc.
“Mấy giờ rồi?” Thanh Ninh ngáp một cái, phát hiện sắc trời đã tối sẩm xuống, xung quanh ánh đèn rực rõ đã bật lên.
“Hơn 7 giờ.” Bạch Tân Hàn khép máy tính lại.
Thanh Ninh ‘a’ một tiếng, “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm.”
“Ừ, đói.” Bạch Tân Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trong lòng Thanh Ninh run lên, trong nháy mắt đã hiểu được ý của anh.
“Trước, ăn cơm trước.” Cổ họng cô hơi khô.
Hai người ăn cơm ở một nhà hàng có view cạnh hồ.
Bóng đêm lãng mạn, ngọn đèn chiếu xuống làm mặt hồ đa dạng màu sắc.
Cả mắt và bụng Thanh Ninh được ăn no nê, tâm trạng tốt lắm.
Thế nên khi về đến nhà, lúc Bạch Tân Hàn ôm cô nói ở sau tai câu ‘Cùng nhau tắm’, cô không sợ chết lập tức đồng ý.
Mười phút sau, trong phòng tắm truyền ra những tiếng vang mập mờ, kéo dài rất lâu.
Thanh Ninh bất tri bất giác phát hiện, ‘Đói’ trong miệng Bạch Tân Hàn không phải là gạt người.
Cô mệt đến mức không thở được, thử né ra vài lần đều bị bắt, cấu, cào trở lại, làm phung phí tràn ra rất nhiều nước.
“Trước tiên cho em ngủ đủ đã.” Đáy mắt Bạch Tân Hàn đầy dục vọng, giọng điệu nghe như rất tủi thân.
Thanh Ninh: “…..”
“Em cảm thấy mình như một con lợn được ăn no ngủ kỹ trước khi đưa lên Tây Thiên.” Cô thì thào, nhỏ giọng nói.
“Em nói thừa một chữ.” Bạch Tân Hàn cắn môi cô, khàn khàn sửa lại cho đúng, “Không có chữ tây.”