Nghe Đàm Thanh Ninh hỏi xong, Bạch Tân Hàn nhớ đến chuyện tối hôm qua, bên trong gợn sóng lăn tăn.
Đương nhiên là do tối hôm qua cậu đo được.
Nhưng mà không thể nói.
“Đoán.” Bạch Tân Hàn bình tĩnh nói dối.
“Thật không?” Đàm Thanh Ninh nghi ngờ mấy giây, cuối cùng vẫn không tiếp tục nghiên cứu vấn đề này.
Cô cúi đầu ngửi ngửi váy mình, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cô nhăn mũi, không thể không thừa nhận Bạch Tân Hàn nói rất đúng, cô nên đi tắm rửa.
Hai phút sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Bạch Tân Hàn ở ngoài cửa nghe tiếng nước chảy, trong đầu xuất hiện hình ảnh kiều diễm.
Cậu thở hắt ra, xoay người đi ra phòng bên ngoài.
Hai mươi phút sau, Đàm Thanh Ninh tắm rửa sạch sẽ xuất hiện trước mặt cậu.
Bộ váy vừa vặn làm tôn lên dáng người mảnh mai của cô, chiếc váy màu vàng tươi xinh đẹp, mái tóc đen dày xõa trên vai, đôi mắt đen trong veo, làn da trắng nõn.
Đàm Thanh Ninh đến gần, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn váy của cậu.”
Ai mà không thích cái đẹp, thích chưng diện. Cái váy này thật sự rất đẹp.
“Ừ. Đi ăn cơm.”
Nhà ăn của khách sạn ở tầng 26, bữa sáng do mình tự lấy.
Toàn bộ bức tường là kiểu cửa sổ sát đất làm bằng kính cường lực, ánh mặt trời dịu dàng chiếu từ ngoài vào, làm sáng rực cả nhà ăn.
Ngoài đó, toàn bộ khung cảnh sáng sớm của thành phố T thu vào mắt. Sáng sớm ngày chủ nhật, trên ngã tư đường không nhiều xe lắm, các cửa hàng, trung tâm thương mại bắt đầu trạng thái cho một ngày mới.
Đàm Thanh Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ, đối diện là Bạch Tân Hàn.
Từ lúc hai người chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên ăn bữa sáng cùng nhau.
Thoáng hoảng hốt, Thanh Ninh có cảm giác như còn đang trong biệt thự ở thành phố C.
Ăn sáng xong, bọn họ sẽ đeo cặp sách đến trường đi học.
“Một lúc nữa cậu có việc?” Bạch Tân Hàn nhìn Đàm Thanh Ninh, thản nhiên lên tiếng.
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Mình muốn quay về trường tự học.”
Cô quên không bảo Tôn Hiểu giữ chỗ cho mình, chắc chắn bây giờ trong thư viện không còn chỗ, cô đang tính tìm một phòng học.
Cô dừng ăn, cẩn thận nhìn Bạch Tân Hàn: “Có việc gì không?”
Bạch Tân Hàn mím môi, nhìn không ra cảm xúc trong mắt: “Mình ở cùng cậu.”
Đàm Thanh Ninh đang muốn nói chuyện, điện thoại trên bàn kêu.
Nhìn thấy tên mẹ trên màn hình điện thoại, mí mắt Đàm Thanh Ninh giật giật, nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Alo, mẹ.”
Giọng Nhan Oái nghe như bình thường: “Đang làm gì đấy?”
“Ăn cơm ạ.”
“Hôm nay không có hoạt động ngoại khóa à?”
“Không có, con chuẩn bị đi tự học.” Đàm Thanh Ninh trả lời chi tiết rõ ràng, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, “Có chuyện gì sao mẹ?”
“Ừm, không có việc gì.” Nhan Oái bật cười nói, “Mẹ muốn hỏi ngày 1/5 con có về nhà không?”
“Có về ạ. Bà nội gần đây có khỏe không ạ? Ngày hôm đó con sẽ về thăm bà.”
Mẹ Nhan hơi ngập ngừng, xong ra vẻ thoải mái: “Rất khỏe. Ngày hôm đó mọi người chờ con về.”
Cúp điện thoại xong, Đàm Thanh Ninh nhíu mày ngẩn người nhìn màn hình điện thoại đen xì.
Còn nửa tháng nữa mới đến ngày 1/5, hôm đó về nhà xong, không bao lâu sau cô phải chuẩn bị thi.
“Người nhà cậu có khỏe không?” Nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Bạch Tân Hàn thuận miệng hỏi.
Động tác đang ăn cơm Bạch Tân Hàn dừng lại, nghe Đàm Thanh Ninh chậm rãi nói: “Năm ngoái, bà nội phát hiện bị ung thư dạ dày.”
Cô thở dài: “Bởi vì bà lớn tuổi, bác sĩ đề nghị không nên làm phẫu thuật.”
Mọi người trong nhà không nói chuyện này với bà, chỉ nói là bị viêm loét dạ dày.
Biết rằng con người khi đến tuổi già mắc bệnh xong chết là chuyện bình thường, nhưng khi nó đến với người thân trong gia đình mình, thật không dễ dàng để chấp nhận.
Lúc biết được chuyện này, Đàm Thanh Ninh đã khóc rất lâu. Nhưng ở trước mặt bà nội vẫn phải thể hiện ra tinh thần vui vẻ lạc quan, cố gắng làm bà vui vẻ.
Bạch Tân Hàn giật mình, cậu không biết phải an ủi người khác thế nào, trong lúc này không biết nên nói gì.
Đàm Thanh Ninh cong môi dưới: “Không sao đâu, không cần an ủi mình. Bây giờ bà nội chỉ hơi gầy thôi, tình trạng sức khỏe còn tốt lắm.”
Có lẽ do không biết rõ bệnh tình của mình, tâm lý và tinh thần của bà ở bệnh viện rất tốt, trị liệu một thời gian xong ra viện.
Bố mẹ cô lo lắng muốn đưa bà về nhà chăm sóc. Kết quả bà nói ở không quen, ở được một thời gian đã yêu cầu về nhà cũ.
Bố mẹ cô nhìn tình trạng sức khỏe bà khá tốt, sợ không để bà đi sẽ khiến cho bà nghi ngờ, đành đồng ý cho bà quay về bên kia.
Bạch Tân Hàn nghe cô kể lại mọi chuyện một cách bình thản, trái tim như bị ong mật chích, vừa xót vừa đau.
Đồ ăn sáng trước mặt trở nên vô vị, Bạch Tân Hàn để thìa xuống, lau miệng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng chiếu rọi mạnh mẽ, tòa nhà thương mại cách đó mấy dãy nhà giống được dát một lớp ánh vàng.
Trong nhà hàng không nhiều người, thỉnh thoảng xung quanh có tiếng bộ đồ ăn và đĩa va chạm vào nhau.
Bạch Tân Hàn yên tĩnh ngồi phía đối diện, chờ Đàm Thanh Ninh ăn xong.
Cảm giác hoàn toàn khác khi ở một mình, ngồi nhìn Đàm Thanh Ninh ăn cơm cậu không hề cảm thấy phiền phức và chán ghét.
Chợt hiểu ra rằng, cậu đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
Khoảng trống được lấp đầy, cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp chân tay rồi toàn thân.
“Mình ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Đàm Thanh Ninh buông đũa, lau miệng.
Bạch Tân Hàn: “Ừ”.
Đàm Thanh Ninh được Bạch Tân Hàn chở về dưới nhà ký túc xá, nhưng người đã nói sẽ đi cùng cô giờ đột nhiên nói mình có việc phải làm, thả người xuống xe xong lái xe rời đi luôn.
Đàm Thanh Ninh đi nhanh về phòng, quả nhiên thấy Diêu Diêu và Tô Mông còn đang ngủ.
Vì sợ đánh thức họ, cô chỉ lấy mấy quyển sách chuyên ngành của mình, đeo cặp sách rời khỏi phòng.
Bên kia, Bạch Tân Hàn trực tiếp lái xe đến chi nhánh Minh Nhân ở thành phố T.
Khi đến nơi, mấy người lãnh đạo trong viện đứng thành hàng ở cửa, nghênh đón thái tử gia đại giá quang lâm.
Sau khi nói rõ ý định của mình, viện trưởng tra tìm tư liệu trên máy tính, vẻ mặt khó nói.
“Cái này……” Ông đẩy kính mắt trên sống mũi, “Về phương diện khối u ở dạ dày, có giáo sư Tiêu, người thuộc khoa này cũng là người đi đầu trong lĩnh vực ung thư dạ dày.”
“Đối với một cụ già 80 tuổi, nếu bác sĩ chữa trị đã không tán thành việc phẫu thuật thì chỉ có thể không phẫu thuật. Còn nếu muốn dùng thuốc, có thể làm xét nghiệm gen xem có dùng được thuốc để giảm khả năng phát triển của khôi u không…. ”
Từ văn phòng viện trưởng đi ra, Bạch Tân Hàn gọi điện cho Bạch Thư Dương.
“Cái gì? Con muốn phái người có chuyên môn từ trung tâm phục hồi sức khỏe qua chăm sóc?” Bạch Thư Dương nhíu mày, mãi mới phản ứng lại.
“Vâng.”
Bạch Thư Dương ngạc nhiên, không biết vì lý do gì mà tự nhiên quan con trai tâm đến người ở nhà họ Đàm.
“Mời giáo sư Tiêu đi một chuyến đế thành phố C không có vấn đề gì. Nhưng ở thành phố C cũng có trung tâm hồi phục sức khỏe của Minh Nhân, đưa người đến ở được thì tốt, cần gì mời người về cho mất việc.”
Bạch Tân Hàn nhíu mày: “Không muốn bệnh nhân biết được bệnh của mình.”
Bạch Thư Dương chuẩn bị đồng ý, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Con nhớ mình từng đến nhà họ Đàm ở một thời gian.”
Sau khi làm phẫu thuật não, một đoạn trí nhớ của Bạch Tân Hàn bị mất. Lúc ấy bác sĩ bên đó nói đây là hiện tượng bình thường, sau cũng không nói gì thêm. Dù sao ở trong nước, những ký ức của con trai ông không tốt đẹp gì, quên đi chưa chắc là chuyện xấu. Giờ nghe Bạch Tân Hàn nhắc đến bà cụ nhà họ Đàm, ông mới ý thức được việc này.
“Nhớ được một ít.” Bạch Tân Hàn thừa nhận.
Bạch Thư Dương hiểu rõ lên tiếng: “Con ở nhờ nhà họ một thời gian, nghĩ đến chuyện báo đáp người ta rất tốt. Chuyện này bố không biết, để bố liên hệ với bác sĩ Đàm nói chuyện xem sao.”
Đứa con luôn lãnh đạm đối với người khác đột nhiên quan tâm đến người nhà họ Đàm làm ông thấy hơi lạ. Nhưng đã lâu ông không liên lạc với Đàm Minh Hữu, việc này còn phải hỏi chuyện rõ ràng.
“Được.” Bạch Tân Hàn ngắt điện thoại, ngồi một lúc ở trong xe rồi mới lái xe về khách sạn.
Ở đại học T, Đàm Thanh Ninh ngồi một mình trong phòng học tự học đến tối.
Tự học xong quay về ký túc xá, cô nhận được tin nhắn của Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn: [Về ký túc xá chưa?]
Thanh Ninh: [Về rồi]
Lúc nhấn nút gửi, ánh mắt Đàm Thanh Ninh nhìn về ảnh đại diện của cậu ta.
Không biết từ lúc nào, Bạch Tân Hàn đổi ảnh đại diện bỏ cái hình ảnh có hình xăm kia, bây giờ ảnh đại diện trống rỗng, rất phù hợp với phong cách của cậu ta.
Thanh Ninh: [Ảnh đại diện WeChat của cậu đâu?]
Bạch Tân Hàn: [Đẹp không?]
Thanh Ninh gửi sang cái meme che mặt cười.
Thanh Ninh: [Có vẻ không chính chủ.]
Thanh Ninh: [Sao tự nhiên cậu để ảnh hình xăm.]
Vấn đề này cô đã thắc mắc từ lâu.
Ảnh đại diện hình xăm không chính chủ đó, thấy thế nào cũng không giống phong cách của Bạch Từ Hàn.
Bạch Tân Hàn mãi không trả lời lại.
Trong tiềm thức Đàm Thanh Ninh nghĩ rằng cậu đang tức giận, thì nhận được tin nhắn trả lời lại.
Là ảnh cơ bụng của người con trai.
Áo sơ mi trắng kéo lên đến chỗ xương sườn, ở dưới có tám múi cơ bụng rõ ràng, đường nét rõ ràng, cơ thể săn chắc.
Eo rất hẹp, da rất trắng.
Ở dưới xương sườn, một hình xăm đặc biệt đáng chú ý trên làn da trắng.
Đàm Thanh Ninh dừng lại, ấn vào hình ảnh trên màn hình, phóng to chỗ hình xăm kia.
Hình xăm mặt trời giống hệt ảnh đại diện lúc đầu của cậu.
Tim Đàm Thanh Ninh đập thình thịch, hoảng hốt nhìn hình xăm kia.
Cậu xăm khi nào? Sao mình không biết?
Ngón tay nhỏ nhắn ấn nhẹ lên màn hình, ảnh chụp quay lại kích cỡ ban đầu.
Đàm Thanh Ninh nhớ đến nghỉ hè năm lớp 11, trong lúc vô tình đã nhìn thấy dáng người của Bạch Tân Hàn.
So sánh với khi đó, bây giờ cậu cường tráng hơn, ngay cả đường nét cơ bụng cũng rõ ràng hơn.
Mà cậu ta có thể gửi mỗi chỗ có hình xăm thôi, đằng này còn gửi cả ảnh cơ bụng sang, rõ là cố ý!!!!
“Người này là ai thế! Dáng người thật tuyệt!!” Diêu Diêu vừa lúc đi ngang qua, hưng phấn nhìn chằm chằm điện thoại trên tay cô.
“Không ai cả, trên mạng đó.” Đàm Thanh Ninh vội vàng tắt màn hình, thuận miệng đáp.
Diêu Diêu cười hì hì hai tiếng, nhìn Đàm Thanh Ninh đang nhíu mày, “Có phải xuân tâm nhộn nhạo muốn quen bạn trai không?”
Đàm Thanh Ninh quay lại trạng thái bình tĩnh, trịnh trọng lắc đầu.
“Không phải, mình đang nhìn xem có thích hợp để thực hành bắt mạch không thôi.”
Diêu Diêu: “Dừng. Đừng mù quáng. Mấy người con trai trong lớp làm gì có được dáng người như trong hình đó chứ? Nếu có thì đã bị cướp điên cuồng trong buổi thực hành kiểm tra thể chất rồi.”
Được Diêu Diêu nhắc cô mới nhớ, trong đầu Đàm Thanh Ninh hiện ra hình ảnh…..
Bạch Tân Hàn, cởi áo, khám sức khỏe, sờ nắn, nghe tim bằng ống nghe …
“Khám sức khỏe gì thế? Tìm ai khám sức khỏe?” Tô Mông cười hì hì không biết đi từ đâu đến.
Đàm Thanh Ninh sợ hãi, giấu điện thoại ra đằng sau: “Không có ai. Không được, cậu tìm bạn trai cậu thực hành đi.”
Tô Mông cười khẽ: “Đúng a, mình tìm bạn trai mình làm, ha ha ha ha.”
Đàm Thanh Ninh mặc kệ cô ấy, đi đến một bên gửi tin nhắn hỏi Bạch Tân Hàn đi xăm hình này từ lúc nào.
Bạch Tân Hàn: [trước khi sang Mỹ]
Đàm Thanh Ninh giật mình, rất nhanh nhận được tin nhắn tiếp theo —-
[Cậu ở trên người mình, có đẹp không?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT